Thấy Dư Đỉnh Tân nhìn mình bằng cặp mắt sửng sốt, Đường Thế Dân cảm thấy ái ngại vô cùng.
Vì chàng không sao đoán nổi nội tâm của Dư tổng quản.
Chập lâu mới nghe Dư Đỉnh Tân buông trầm :
- Đường lão đệ, nếu lão đệ thấy chẳng có gì cần thiết và quan hệ thì chớ hỏi qua vụ này.
Lối ngôn từ của Dư Đỉnh Tân nếu là người thông minh sẽ biết lão đã hiểu biết nội vụ rồi.
Tâm tình của Đường Thế Dân khích động mãnh liệt, nhìn trả lại đối phương :
- Tổng quản, đây chính là một chuyện cần thiết và quan hệ, tiểu đệ bịđuổi ra khỏi cửa sư môn ráng sống sót cho tới ngày nay cũng chỉ vì câuchuyện này.
Cặp mắt của Đường Thế Dân theo đó ra luồng sát khí như muốn ăn tươi, nuốt sống kẻ thù vậy.
Dư Đỉnh Tân đảo cặp mắt sáng ngời, nhìn quanh mấy bàn thực khách, như xem có gì lạ không rồi nhỏ giọng :
- Đường lão đệ, nghe âm thanh lời nói của lão đệ đây phải chăng là có ýmuốn báo thù cho cuộc sát kiếp Phụng Hoàng trang? Lão đệ đang truy tìmđích danh thủ phạm?
Đường Thế Dân gật mạnh chiếc đầu :
- Quả đúng như vậy!
Dư Đỉnh Tân như rúng động :
- Giữa lão đệ và Phụng Hoàng song hiệp có mối liên hệ gì đây?
Đường Thế Dân cắn răng :
- Phụng Hoàng song hiệp vốn là chỗ dì dượng của tiểu đệ.
Dư Đỉnh Tân như sững sờ :
- Đường lão đệ. Lão đệ dựa vào chỗ nào lại dám nói rõ nội tâm của mìnhcho ta biết? Nếu quả thật ta là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-hanh-quyet/15072/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.