Phía trước mấy hắc mã quay lại nhanh chóng chạy về phía sau, đoàn người đi chậm lại, tiếng Lưu Tử Ngu vọng đến, tôi kêu Nam Lăng dừng lại, muốn nhìn xem nàng có bị thương không. 
Vừa đặt chân xuống đất thì thấy Hoắc Khứ Bệnh xoay người xuống ngựa, Lưu Tử Ngu nhào vào lòng chàng như con nhỏ nhỏ bị kinh hãi, bám víu cánh tay chàng. 
Biểu cảm thân thiết, vì chiều cao chênh lệch nên khi chàng cúi đầu nói nhỏ, vẻ mặt nhu hòa hiếm thấy. 
Tuy rằng tôi đã dự liệu trước sẽ có một ngày như vậy nhưng khi tận mắt chứng kiến vẫn cứ nhói đau. 
“Bệ hạ lệnh, Chiêu Dương công chúa ngồi chung xe với Lý mỹ nhân.” Tô Lâm gấp gáp đuổi tới. 
Lộn xộn một hồi, mành xe được vén lên, Lưu Tử Ngu tiến vào. 
Tôi nhìn thấy con ngươi Hoắc Khứ Bệnh lóe sáng chỉ trong một cái chớp mắt rồi nhanh chóng biến mất. 
“Cẩn thận!” Xe ngựa di chuyển, chàng đỡ Lưu Tử Ngu từ phía sau. 
Chỉ một thoáng ngắn ngủi nhưng mỗi động tác lọt vào mắt tôi lại thành một pha quay chậm kéo dài bất tận. 
Tôi trầm mặc ngồi đó, Lưu Tử Ngu liên tục nhìn ra ngoài, tay áo khép lại che gò má ửng hồng. 
“Mỹ nhân tỷ tỷ, người nói xem, Hoắc công tử chàng…Chàng có nữ tử trong lòng chưa?” 
“Có lẽ từng có!” Tôi cựa mình dựa vào vách. 
“Người đang nói đến muội muội của Ngự Sử đại phu Trương Canh sao? Hai năm trước đúng là có nghe nói chuyện chỉ hôn nhưng Hoắc công tử đã kiên quyết cự tuyệt, có lẽ là không thích…” Lưu Tử Ngu đắm 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-han-phi-ca/1607765/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.