Tôi chưa hiểu nên khi thấy Tô Lâm sắp thêm một cái bàn bên trái Lưu Triệt tôi thầm cả kinh. Hữu tôn, tả tiện, nhưng ngồi ngang hàng với hoàng hậu thế này không hợp lễ tiết cho lắm. 
Đại sảnh chợt tĩnh lại, không khí hưng phấn vừa rồi tan biến, còn tôi thì tiến thoái lưỡng nan, Lưu Triệt nhất định đang đẩy tôi ra trước đầu sóng ngọn gió, tôi đáng giá vậy sao? 
Tô Lâm họ khụ một tiếng tôi mới lúng túng cất bước, đặt tay vào lòng bàn tay của Lưu Triệt, váy dài thướt tha theo hắn ngồi xuống. 
Trong toàn cung điện với hơi hướm cổ xưa này, giữa những làn váy xinh đẹp và dung mạo như hoa là tầng tầng lớp lớp sóng ngầm, trong nháy mắt khi ngón tay hắn quét qua mặt tôi, một thứ cảm xúc bí ẩn đang lượn lờ quanh đây. 
Bàn tay ngọc đặt lên gối, khẽ thở phào, tôi từ từ ngẩng mặt lên quét qua bên dưới, thu vào mắt đủ loại thần sắc, tiếng chuông trầm hùng vang lên, những bước chân thoăn thoắt như mây bay nước chảy, tao nhã mà trang trọng. 
Đây là ân sủng cao nhất mà vị đế vương có thể cho một phi tần. 
Lưu Triệt dùng phương thức bá đạo không cho phép cự tuyệt của hắn để tuyên cáo trước toàn Y Lan Điện Lý mỹ nhân chính thức được sắc phong. 
Trong điện là những tiếng hít thở gấp gáp, Doãn phu nhân thiếu kiên nhẫn nhất, che tay áo nâng chén rượu uống cạn, chén dằn xuống bàn mạnh đến nỗi rượu bắn tung tóe. 
Chỉ sợ ai cũng không đoán được, Lý mỹ nhân tôi đây lại một bước 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-han-phi-ca/1607737/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.