“Lý mỹ nhân, nô tỳ hầu người tắm rửa.” Một giọng nói non nớt vang lên. 
Trong một đêm, tôi đã từ cán y nô ở Vĩnh Hạng biến thành Lý mỹ nhân ở Vị Ương Cung, chim sẻ bay lên thành phượng hoàng. 
“Mỹ nhân…” Cung nữ dè dặt gọi tiếp. 
Tôi hất chăn ra, lõa thể bước xuống tháp, vết máu nhức mắt trên đệm làm tôi chóng mặt, cơn đau lại âm ỉ. Cung nữ kinh ngạc nhìn tôi, không dám lên tiếng. 
Tôi túm lấy tấm chăn ném xuống đất ra lệnh, “Hủy đi!” 
“Vâng.” Nàng run rẩy nhặt chăn lên, “Mỹ nhân, bệ hạ phân phó nô tỳ hầu hạ người tắm rửa.” 
Khuôn mặt hắn lại hiện lên trước mắt tôi, dạ dày nhộn nhạo, tôi trở về giường, quấn mình trong chăn nói, “Ta không tắm, ngươi ra ngoài trước đi.” 
“Vâng.” 
Căn phòng an tĩnh lại, nước mắt thấm ướt gối đầu thành từng mảng lớn, cơ thể đau nhức khó chịu, tôi mơ màng thiếp đi. 
“Ngoài thành Trường An, bên bờ sông Vị Thủy…” Nữ tử trong mộng thì thầm. 
Tôi bừng tỉnh mà cảm giác da thịt lạnh lẽo, không khí xa lạ, căn phòng xa lạ, hóa ra tất cả chỉ là mơ. Y Lan Điện hoa lệ nhưng tôi thà ở lại trong căn phòng tồi tàn nơi Vĩnh Hạng. 
Hôm sau khi tỉnh lại, cơ thể tôi vẫn rã rời, cung nữ hôm qua thấy tôi tỉnh thì vội vàng vào hầu hạ. 
Lưu Triệt ban rất nhiều cung nữ và tiểu hoàng môn, những thứ này xem như sủng ái hắn dành cho mỹ nhân tôi đây? Buồn cười thật! 
“Mỹ nhân, nô tỳ hầu hạ người tắm rửa thay y phục.” Tiểu cung nữ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-han-phi-ca/1607736/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.