Ban đêm.
Bên trong phủ Quốc công.
Cố Cẩm Niên nhìn ánh trăng, khuôn mặt có chút buồn bực.
Hắn sai người đi từ nhà này sang nhà khác thông báo, cũng sớm sai người đi Thanh Nguyệt lâu một chuyến.
Chỉ tiếc là, không có cái gọi là thiện niệm gia trì.
Quả nhiên là ứng với câu châm ngôn kia.
Người tốt không nhận được hồi báo tốt.
Sau khi trở lại Cố gia, Cố Cẩm Niên tương đối cô độc, ngoại trừ mẫu thân cố ý tới hỏi xem hắn muốn ăn cái gì, phụ thân thì bận rộn công vụ.
Gia gia gần đây cũng không biết đang bận làm gì.
Trong tộc trên dưới đều có chuyện riêng để làm.
Cho nên Cố Cẩm Niên thường thường chỉ ở một mình.
Một mình cũng không có gì, nhưng không được phân phối thị nữ thật sự làm cho Cố Cẩm Niên có chút chịu không nổi, bởi lẽ nếu khi rảnh rỗi không có việc gì làm, cùng thị nữ tỷ tỷ tán gẫu cũng tốt.
Đáng tiếc là.
Người trong tộc không cho.
Điểm này làm cho Cố Cẩm Niên có chút tức giận.
Đậu má, phòng tiểu nhân còn chưa tính, loại chính nhân quân tử như ta cũng muốn phòng là có ý gì?
Tuy hắn có chút khó chịu, nhưng cũng không có biện pháp nào, người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu.
Người xưa có câu nói rất hay, trước tiên làm tôn tử sau mới làm đương gia, thân là thế tử, mình vẫn nên hảo hảo chịu đựng đi.
Gạt bỏ tạp niệm sang một bên.
Có một số việc Cố Cẩm Niên cũng phải bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ.
Đó chính là cây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-ha-van-thanh/856818/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.