Ừm, không, không phải.
Chính là bị coi như khỉ mà đùa giỡn.
Hai trăm lượng vàng đấy.
Bỏ qua Quốc công cùng Hầu gia mà nói, đại quan lớn nhất Cố gia, lương tháng cũng mới chỉ có hai trăm lượng bạc.
Đó là trong trường hợp không đề cập đến thu thập tư nhân.
Phụ thân Cố Cẩm Niên, Lâm Dương Hầu.
Đã là hầu tước, có sản nghiệp ruộng tốt vân vân, một năm sau khấu trừ chi phí nhân viên còn có các loại chi phí nhìn không thấy, số tiền chân chính đến tay cũng chỉ có năm vạn lượng bạc.
Quy đổi ra chính là năm ngàn lượng hoàng kim.
Hai trăm lượng vàng này chính là tương đương với lợi nhuận thuần túy của một vị Hầu gia trong nửa tháng, vậy mà chỉ mua được một ít tình báo có cũng như không có này.
Có ai mà không tức giận?
Đương nhiên, những lời trên đều là nói đến loại thu nhập bề nổi, rốt cuộc có bao nhiêu bạc, Cố Cẩm Niên cũng không biết.
Chuyện này liên quan rất lớn đền đủ loại chuyện, nguồn gốc có đứng đắn hay không cũng rất khó nói.
Cũng vào lúc này.
Một thanh âm vang lên, phá vỡ suy tư của Cố Cẩm Niên.
"Cẩm Niên ca, hoàng kim trên bàn đâu hết rồi?"
"Ta nhìn trúng một cô nương, ngươi cho ta hai iĩnh vàng, ta đi một lát liền trở về."
Âm thanh vang lên.
Là thiếu niên đi cùng.
Khuôn mặt thanh tú, nói chuyện có chút khẩn trương cùng ngượng ngùng.
Nhìn trúng một cô nương.
Muốn mời người ta đến phòng riêng.
Nghe hắn nói như thế, Cố Cẩm Niên liếc mắt nhìn qua mặt bàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-ha-van-thanh/856817/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.