Khóe miệng Lãnh MặcCẩn khẽ nhếch, nàng tinh tế hôn lên chiếc cổ trắng mịn của Mộ Ly Thanh,dịu dàng thì thào: “Không cần thế nào? Không cần ta hôn chàng như vậy?Hay là không muốn ta sờ chàng như vậy?”
Mộ Ly Thanh bắt được bàntay không ngừng chạy dọc trên người hắn, đáy mắt ngân ngấn nước, thúttha thút thít nói: “Người… Người đừng như vậy…”
Lãnh Mặc Cẩnngười khẽ, nàng hôn lên trán Mộ Ly Thanh: “Được rồi, ta không ầm ĩ vớichàng nữa, ta vẫn chưa ăn cơm tối, chàng đứng lên cùng ta ăn một chút,được không?”
Không chờ Mộ Ly Thanh mở miệng nói chuyện, nàng kéo vạt áo lên che lại phong cảnh trước ngực hắn.
Mộ Ly Thanh cúi đầu chỉnh lại quần áo của mình thật nhanh, Lãnh Mặc Cẩnthấy hắn cứ cúi mãi nửa ngày cũng không chịu ngẩng lên thì biết tiểunhân nhi của nàng lại giận dỗi rồi!
Nghĩ vậy, nàng đảo mắt xoayngười đẩy cửa phòng, dặn dò tiểu tư đứng đằng xa đi báo cho nhà bếp. Chờ dặn xong hết nàng mới thong thả đi chậm trở về, đứng trước mặt Mộ LyThanh mỉm cười nhìn hắn.
Hắn lo sợ không yên cúi thấp đầu xuống, lòng lại bối rối, không biết nàng muốn làm gì.
Ngay lúc đó, Lãnh Mặc Cẩn dùng thời gian sét đánh không kịp bưng tai ômngang Mộ Ly Thanh, bước vài bước tới bàn tròn ngồi xuống, ôm trọn Mộ LyThanh vào lòng.
Mộ Ly Thanh hét lớn, hắn vừa mới vùng vẫy địnhleo xuống đã bị Lãnh Mặc Cẩn ôm lại: “Thanh nhi chàng đừng lộn xộn,chàng như thế ta sẽ không nhịn được.”
Mộ Ly Thanh nhận ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-ga-khi-phu/3077633/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.