Tôi ngồi trên bãi cát trắng, ngắm nhìn quả cầu đỏ khổng lồ đang rơi chậm chạp xuống lòng biển sâu thăm thẳm. Gió biển thốc vào mặt từng cơn mát lạnh. Sóng thi nhau tung bọt trắng xoá, lên xuống bờ cát mịn màng.
Mặt đối mặt với bầu trời rộng lớn, một cảm giác sợ sệt len lỏi vào tâm trí tôi.
Ráng chiều rơi xuống, vạn vật tựa như bị nhuộm bởi máu đào. Đám mây vảy rồng kéo dài tới tận phía xa kia chân trời cũng vương sắc màu đỏ thẫm. Trên đầu tôi, trời chiều giống như cái thảm đỏ khổng lồ sắp đổ sập xuống người.
Ở nơi xa lạ này, tôi không ngừng đặt ra cho mình muôn vàn câu hỏi. Tôi là ai? Tôi ở đâu? Tôi đang làm gì? Và tôi muốn làm gì?
Nhưng câu trả lời như những đám mây, lơ lửng trên cao vời, lang thang bất định, rồi trôi tuột vào vùng trời miên man, tan biến theo làn gió. Tôi hiện tại chẳng có nơi nào để đi, mà cũng chẳng có nơi nào cần một kẻ thích trốn chạy như tôi.
ẦM!!!
“Cái quái quỷ gì thế này?”
Tôi vừa ho sặc sụa vừa nguyền rủa con sóng chết tiệt nào đó đã nhào lên người mình mà không báo trước.
“Khỉ thật! Ngay cả sóng cũng ghét mình.”
Nhưng dù sóng có gào lên: “Ta sắp nhảy bổ vào ngươi!” thì chắc tôi cũng không thể nghe thấy. Chẳng hiểu tôi ngủ quên từ lúc nào. Chỉ biết khi tỉnh dậy thì triều cường đã dâng lên gần tới chân. Xem ra tôi phải cảm ơn con sóng đó mới phải. Không nhờ nó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-duong-xanh-tham/2554222/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.