Tôi làm sao thế này? Bỏ nhà đi tới một nơi xa lắc. Làm việc trong một nhà hàng nhỏ. Mỗi ngày đều ra biển ngắm hoàng hôn. Và suýt cứu được một người định tự sát. Ấy vậy mà từ cứu người thành ra hại chết cả hai.
Phải rồi, tôi đã chết, chết một cách lãng xẹt!
Lạnh… Lạnh quá! Lạnh đến mức chân tay tê cứng. Tôi đã trót nhìn thấy một thứ tuyệt đẹp nên có lẽ ông trời sẽ không cho tôi sống sót.
Chết thật rồi…
Chết! Ừ, cũng được, chết là hết, không cần phải trốn chạy, không cần lo âu hay phiền muộn. Nếu chết có thể xoá sạch tất cả thì tôi mong rằng mình chẳng bao giờ tỉnh lại nữa. Tôi sẽ trở thành một linh hồn phiêu diêu tự tại trên thế giới này. Tôi sẽ lượn quanh những người đang sống, nhạo báng họ, cười cợt họ, thoả mãn khi thấy họ đau khổ vì đã đẩy tôi đến bước đường cùng.
Nhưng mà… chết như vậy thì thật là nhục nhã. Tại sao tôi phải chết cơ chứ? Bỏ nhà ra đi, chết vất vưởng ở nơi đất khách quê người. Không chừng khi tìm thấy xác tôi, họ lại đồn ầm lên là tôi tự tử. Tự tử một mình còn đỡ, đằng này lại chết chung với một thằng nhóc lạ hoắc lạ huơ. Biết đâu cái mồm độc địa nào lại dựng chuyện tôi chết cùng với thằng nhóc đó vì tình yêu bị cấm này nọ.
Không, tuyệt đối không thể để chuyện đó xảy ra! Vả lại, một khi không còn trên đời này nữa thì lúc nào đó tôi cũng sẽ bị lãng quên.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-duong-xanh-tham/2554221/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.