Ngày nào cũng thế, mỗi khi tôi về nhà Sa đều chuẩn bị bữa ăn thật tươm tất, giống như chúng tôi đã là một gia đình thực sự vậy. Cảm giác ấm áp len lỏi vào tim tôi, ước gì giây phút này không bao giờ tan biến.
“Ăn xong mình ra biển chơi được không?” - Lời đề nghị của Sa làm tôi giật thót người. Chữ “mình” phát ra thật dịu dàng, cứ như chúng tôi đã thực sự hoà làm một.
Tôi gật đầu lia lịa. Bỗng dưng muốn ăn thật nhanh để được đi dạo cùng Sa trên bãi biển lúc hoàng hôn...
Chúng tôi sánh bước cùng nhau dọc theo bờ biển. Ánh mặt trời soi rọi từng dấu chân của chúng tôi trên nền cát trắng. Sóng êm đềm vỗ về, xa xa tiếng gió reo vi vu tựa giọng ca của những mỹ nhân ngư. Bước bên Sa, hoàng hôn không còn đáng sợ nữa, trong thoáng chốc tôi quên đi tất cả những phiền muộn. Đầu óc như được thanh tẩy, nhìn đâu cũng thấy niềm vui. Nếu được ước một điều, tôi ước rằng mình sẽ cùng Sa sánh vai đi mãi, đi mãi đến tận cuối chân trời.
“Tôi chưa bao giờ nghĩ hoàng hôn lại đẹp như thế này. Được đắm mình trong làn gió biển, ngắm mặt trời lặng. Trước đây tôi chưa từng có cảm giác bình yên. Nhưng hôm nay, chẳng hiểu sao lại thấy êm ả lạ thường.”
Sa lên tiếng cắt đứt sự ảo tưởng của tôi. Tôi ngập ngừng quay sang nhìn cậu. Gió mơn man trên làn tóc đen mượt của Sa. Từng tia nắng soi rọi vào gương mặt thanh tú, len lỏi vào hàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-duong-xanh-tham/2554205/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.