Ngày hôm đó, tôi được mời chơi vài bản nhạc trong tiệc cưới. Mọi người vỗ tay reo hò, nhưng trong lòng tôi trống rỗng.
Anh của Sa và vợ hạnh phúc trong màu áo cưới. Tất cả mọi người đều vui, chỉ có một người mang bộ mặt sầu não là tôi. Suốt bữa tiệc hôm ấy, tôi không rời mắt khỏi Sa dù chỉ một phút. Chúng tôi gần nhau đế độ chỉ cần đưa tay ra là đã chạm được vào nhau. Nhưng không ai nói với ai một lời nào.
Khi buổi tiệc sắp tàn, mọi người cùng nhau khiêu vũ rất hăng say. Trong không khí hỗn loạn ấy, chỉ một phút lơ là của tôi, Sa lại biến mất không một dấu vết. Giống như ngày mưa hôm đó, tôi vội vàng đi tìm Sa. Vừa chạy vừa gọi tên cậu, như thể nếu không gọi như thế, cậu sẽ vĩnh viễn xa khỏi tôi.
Chạy mãi, chạy mãi, đến khi nhìn lên, tôi đã đứng ở bãi biển. Có lẽ Sa đang quẩn quanh đâu đó gần đây, một mình trong bóng đêm lạnh lẽo, hai mắt nhòa lệ cùng với trái tim tan vỡ.
Nhưng dự đoán của tôi đã lầm, chẳng có Sa nào ở đó cả. Tôi bắt đầu lo sợ. Nỗi sợ như thắt chặt con tim. Toàn thân run rẫy. Cậu có thể ở đâu trước trời biển mênh mông rộng lớn này?
Tôi nhìn về phía biển, nước biển đen ngòm cuộn trào sóng dữ. Trong vô thức tôi vừa chạy về phía dòng nước, vừa hét to:
“SA!!!!!!!!!”
Sóng đập vào người tôi ngã nhào. Loạng choạng đứng lên, tôi tiếp tục chạy. Không biết phải đi hướng nào,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-duong-xanh-tham/2554203/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.