Dạo gần đây Tùng Quân rất hay dậy trễ. Mỗi ngày lại trễ khoảng năm đến mười phút. Lần nào Sa cũng phải gọi như gọi đò mới có thể đánh thức hắn dậy. Nhưng hôm nay, đã đến sát giờ đi làm mà hắn vẫn ngủ nướng, Sa bất lực lấy gối quăng lên mặt hắn, nói như hét:
“Mặc kệ anh vậy, em đi trước!”
Nói rồi cậu chẳng đợi hắn phản ứng, mau chóng ra khỏi nhà.
Tối đến, có những khi cậu rảnh rỗi sinh buồn chán, hắn vẫn không thèm đụng đến cậu, trùm chăn đi ngủ sớm. Sa tức muốn điên lầm bầm:
“Mấy lần trước thì hành hạ em, giờ thì lại biến thành con sâu ngủ.”
Tùng Quân mắt nhắm mắt mở ghì lấy tay cậu:
“Mấy bữa nay việc ở công ty nhiều quá, họp hành liên tục khiến anh chẳng kịp thở. Đầu anh đau…”
Sa nhìn hắn không có vẻ gì là nói dối, mọi giận hờn tan như bọt xà phòng, xoa nhẹ thái dương của hắn:
“Anh đừng cố quá mà ngã bệnh ra đó.”
“Anh biết mà…”
Vừa dứt câu, Tùng Quân mau chóng chìm vào mộng đẹp.
Ngày hôm sau, Sa đang ở công ty thì điện thoại reo lên. Là số của Tùng Quân, nhưng giọng nói ở đầu dây bên kia thật xa lạ:
“Xin hỏi có phải cậu Sa không ạ?”
“Phải, là tôi. Anh là ai, sao lại gọi tôi bằng số này.”
“Tôi là trợ lý của Chủ Tịch Quân.”
Nghe thấy vậy, trong lòng Sa bỗng cảm thấy bồn chồn. Tùng Quân đâu mà lại để cho trợ lý giữ điện thoại, còn gọi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-duong-xanh-tham/2554119/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.