Sa theo bác sĩ Vĩ đi đến khuôn viên bệnh viện, thở hổn hển gọi với theo:
“Anh… lúc nãy anh nói vậy là sao?”
Bác sĩ Vĩ dừng lại, xoay nhẹ gót chân, mặt đối mặt với cậu, nói:
“Anh có thể cứu anh ta.”
Vẻ mặt tái xanh của Sa phút chốc bừng lên sức sống. Nụ cười bấy lâu nay đang lẩn trốn tự giác xuất hiện. Cậu mừng rỡ nói:
“Vậy… vậy nhờ anh… hãy cứu anh ấy. Dù có tốn bao nhiêu tôi cũng sẽ cố gắng chi trả. Chỉ cần anh ấy được sống!”
Bác sĩ Vĩ lắc đầu:
“Thứ anh cần không phải là tiền.”
Nét mặt cậu dần biến đổi, nụ cười cũng biến mất. Bác sĩ Vĩ nói tiếp:“Em biết anh muốn gì mà, phải không?”
Sa lắc đầu:
“Tôi không biết.”
“Anh sẽ cứu anh ta. Chỉ cần em hứa với anh sẽ rời xa anh ta, cho anh một cơ hội.”
“Không!” Sa lại lắc đầu thật mạnh: “Anh là bác sĩ, không thể thấy chết không cứu! Anh đừng đưa ra yêu cầu vô lý như vậy!”
Bác sĩ Vĩ cười nhẹ:
“Anh có quyền không cứu.”
Sa lùi về sau vài bước, vẻ mặt thống khổ:
“Tôi không ngờ anh lại là người như vậy! Tôi thà chết cùng anh ấy cũng không để anh được như ý đâu!”
Nói rồi cậu quay lưng đi. Nhưng đi được vài bước điện thoại bỗng reo lên inh ỏi. Sa vừa bắt máy đã nghe giọng quản lý bù lu bù loa:
“Cậu đang ở đâu? Tùng Quân đang rất nguy kịch! Mau quay lại phòng bệnh gấp!”
Bên kia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-duong-xanh-tham/2554117/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.