Kể từ khi Chủ Tịch suýt ngất xỉu tại phòng riêng, Việt chẳng yên tâm mà bỏ về trước nữa. Hết giờ là cậu lại ngồi lì tại văn phòng để ngó chừng hắn.
Ngày đầu tiên cậu tăng ca, Tùng Quân mỗi khi bước ra khỏi phòng đều bắt gặp chàng trợ lý ngồi tại bàn làm việc. Hắn nhìn đồng hồ đã hơn tám giờ tối, bèn hỏi:
“Sao giờ này còn chưa về?“
Việt không dám nói cậu ở lại là vì lo cho hắn, bèn ấp a ấp úng:
“Dạo này công việc hơi nhiều, nên tôi ở lại tăng ca. Chủ Tịch có gì cần cứ gọi tôi.“
Tùng Quân không nói gì thêm, quay lại phòng của mình. Cứ thế, đã một tuần trôi qua cậu đều ở lại tới hơn mười giờ đêm mới rời khỏi văn phòng cùng với Chủ Tịch, nhưng chưa bao giờ cậu mở miệng hỏi hắn bất cứ lời nào khác ngoài công việc nữa.
Ngày hôm nay Chủ Tịch mời phòng kinh doanh ăn mừng vượt doanh số. Tan làm mọi người đều ra nhà hàng hết, chỉ còn lại Tùng Quân và Việt nán lại giải quyết công việc rồi ra sau.
Tùng Quân bước ra khỏi phòng thấy cậu vẫn còn cặm cụi bên máy tính, cất giọng nói:
“Đi thôi, việc không quan trọng thì để mai làm tiếp.”
Việt ngừng gõ bàn phím, tắt máy đứng lên.
“Cậu biết đường đi chưa?” Tùng Quân hỏi.
Đến lúc này cậu mới ngớ người ra:
“Dạ chưa ạ.”
“Lên xe tôi chở cho nhanh. Không biết đường lại đi lòng vòng để mọi người chờ lâu.”
Thật không ngờ là có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-duong-xanh-tham/2554109/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.