Chương trước
Chương sau
‎‎‎Đầu tiên Lý Kỳ vui vẻ, một trái tim bập bềnh thê lương hồi lâu rốt cục lại vững vàng, nhưng hắn ‎chợt nhíu mày nói:
‎- Lệnh Hồ tướng quân, Đồng Quan? Đồng Quan ở hướng đông Trường An, mà phản quân Lý Tông đến ‎từ Lũng Hữu, tại sao quân mã Tiêu Quận Vương và Trịnh Lũng lại đi đường vòng trấn thủ Đồng Quan? ‎Điều này chẳng phải là…

Lệnh Hồ Xung Vũ cúi người thi lễ:
‎- Hồi bẩm điện hạ, theo báo cáo từ thám mã, phản quân Lý Tông đột nhiên vòng qua hướng đông từ ‎Nguyên Châu, ý muốn hợp binh một chỗ với Phu Mông Linh Hà Đông, bởi vậy, Tiêu Quận Vương mới ‎dẫn quân tiến vào chiếm giữ Đồng Quan để kháng phản quân!

‎- Lý Tông đi vòng hướng đông?
Lý Kỳ lại nhíu mày:
‎- Không thể nào, hắn lại bỏ gần cầu xa?

Lệnh Hồ Xung Vũ thần sắc bình tĩnh, lại lặp lại lời Tiêu Duệ phân phó hắn trước đó một lần nữa:
‎- Điện hạ, sau lưng Lý Tông có 5 vạn đại quân An Tây của Ca Thư Hàn, bên sườn có 2 vạn thiết kỵ An ‎Tây của Tiêu Quận Vương còn có 5 vạn đại quân của Tiết độ sứ Kiếm Nam Đạo Trịnh Lũng Trịnh đại ‎nhân, vì thoát khỏi ba đường vây công của quân ta, Lý Tông không thể không vòng ra phía đông, đi ‎nước cờ hiểm…

Lý Kỳ ồ một tiếng, cũng không hỏi tiếp, nhưng trong lòng hắn vẫn có một chút lo lắng. Vạn nhất phản ‎quân Lý Tông đâm thầm một thương, thừa dịp quân Đường tập kết ở Đồng Quan mà lại vòng trở về, ‎thẳng tới Trường An, Trường An còn không phải là một tòa thành trống.

Nhưng lo lắng thì lo lắng, Lý Kỳ vẫn lập tức mang theo Chương Cừu Kiêm Quỳnh, Bùi Khoan và các vị ‎đại thần lưu thủ liên quan, dưới sự hộ vệ của gần ngàn Võ lâm quân của Lệnh Hồ Xung Vũ vội vàng rời ‎khỏi Trường An thẳng tới Đồng Quan. Dọc theo đường đi, hắn ngoài ý muốn phát hiện, trong đội ngũ ‎hành quân có hộ vệ Tiêu gia ở trong đó, mà mơ hồ có thể thấy được xe ngựa nội quyến của Tiêu gia.

Đuôi mày Lý Kỳ nhảy dựng, nhưng coi như chưa nhìn thấy mà quay đầu đi.

Lo lắng của Lý Kỳ, thật ra cũng là lo lắng của đám người Trịnh Lũng. Từ lúc tiến vào chiếm giữ Đồng ‎Quan tới nay, thấy phản quân chậm chạp chưa đến mà bắt đầu lo lắng, đi vòng vèo về phía đông chẳng ‎qua là một ám chiêu của Lý Tông ---- vạn nhất Lý Tông quay trở lại, đại quân vào thẳng Trường An, sau ‎đó nam hạ đất Thục truy kích hoàng đế Đại Đường di giá và triều đình Đại Đường lưu vong đất Thục, ‎vậy…

Vừa nghĩ, trên trán Trịnh Lũng toát ra một tầng mồ hôi lạnh.

Tay hắn cũng hơi run rẩy quay đầu nhìn về Tiêu Duệ yên lặng đứng trên cửa thành Đồng Quan nhìn về ‎phía đông, do dự nửa ngày, rốt cục vẫn mở miệng cúi đầu nói:
‎- Quận Vương, vạn nhất Lý Tông đông tiến chính là một kế, như vậy, Trường An sẽ nguy rồi, hoàng ‎thượng và triều đình cũng nguy rồi!

Đầu vai Tiêu Duệ lơ đảng mà run lên, định thần mới chậm rãi quay đầu lại khẽ mỉm cười:
‎- Sẽ không đâu, Trịnh bá phụ. Phản quân Lý Tông đã sắp đến Duyên Châu, sao có thể lộn ngược trở lại? ‎Chờ hắn lộn ngược trở lại, đại quân An Tây của Ca Thư Hàn đã lấy Lương Châu sau đó binh tới Nguyên ‎Châu… Lý Tông đã không có đường lui, cho dù hắn vốn dùng trá cũng chỉ là đùa quá hóa thật.

Trịnh Lũng gật đầu, nhưng trong lòng vẫn có chút lo lắng:
‎- Vâng, Quận Vương, Trường An quan hệ rất lớn đến an nguy của triều đình, không thể để mất. Ngài xem ‎có nên để lão phu mang mấy vạn người chia đóng bên ngoài Trường An?

Khóe miệng Tiêu Duệ lộ ra một nụ cười lạnh nhàn nhạt, trầm giọng nói:
‎- Trịnh bá phụ, ngay cả khi ngài chia binh tới, chỉ lấy mấy vạn nhân mã có thể ngăn cản được 20 vạn ‎phản quân của Lý Tông? Chẳng qua là bọ ngựa đấu xe mà thôi.

Trịnh Lũng ảm đạm không nói.

Giọng nói của Tiêu Duệ dịu đi:
‎- Trịnh bá phụ, kỳ thật, Tiêu mỗ nói với ngài xuất phát từ nội tâm. Trường An hiện nay chẳng qua là một ‎tòa thành trống, nếu hoàng thượng và văn võ đại thần cả triều đã rời khỏi, Lý Tông thật sự chiếm Trường ‎An thì có thể như nào? Mà quân ta chỉ cần bảo vệ Đồng Quan, thứ nhất có thể hình thành kiềm chế phản ‎quân Lý Tông, thứ hai bảo vệ cho Đông Đô Lạc Dương và nửa giang sơn Đại Đường. Cho dù tương lai ‎phản quân an toàn phát triển, chúng ta cũng có chỗ hy vọng phục quốc!

Trịnh Lũng nghe xong lời này của Tiêu Duệ, run lên trong lòng, thần sắc nhanh chóng trở nên khiếp sợ. ‎Hắn nhìn Tiêu Duệ thật lâu:
‎- Hay là ngay từ đầu Quận Vương đã chuẩn bị bỏ Trường An?

‎- Vậy thì không phải. Tình thế bức bách, phản quân Lý Tông đông tiến, quân ta tập trung binh lực trấn thủ ‎Đồng Quan chống đỡ, chính là thuận theo thế cục… Về phần loại biến cố đột nhiên này ---- nói lời bất ‎trung, nếu hoàng thượng có thể buông Trường An, chúng ta buông thì tính cái gì? Núi xanh còn đó, lo gì ‎thiếu củi đốt, lần khổ tâm này của hoàng thượng, chúng ta phải thông cảm mới đúng.
Giọng nói Tiêu Duệ nghe vào thản nhiên, nhưng Trịnh Lũng nghe ra một chút trào phúng và lạnh lùng như ‎có như không trong lời hắn nói.

Trịnh Lũng thở dài:
‎- Nhưng an nguy của hoàng thượng…

‎- Về phần an nguy của hoàng thượng, Trịnh bá phụ ngài không cần lo lắng. Nếu Tiêu mỗ đoán không sai ‎mà nói, viện quân Lĩnh Nam và Giang Nam đã bị hoàng thượng điều tới Kiếm Nam, phản quân Lý Tông ‎vội vàng vào Kiếm Nam chỉ tự tìm bại vong. Ta nghĩ, Lý Tông sẽ không ngu như vậy.
Tiêu Duệ vừa nói vừa đi xuống thành lầu:
‎- Trịnh bá phụ vẫn nên an tâm mới đúng…

Bóng dáng Tiêu Duệ dần dần rẽ qua một góc thành lâu, biến mất không thấy.

Trịnh Lũng đứng tại chỗ, sắc mặt dần trở nên tái nhợt, tuy rằng gió lạnh như băng quất vào mặt, nhưng ‎sắc mặt hắn lại càng đỏ thêm.

Hơn mười năm làm quan, chút tư duy chính trị ấy hắn vẫn phải có. Hôm nay, cuối cùng hắn rõ ràng một ‎chuyện: Tiêu Quận Vương này to gan lớn mật, không ngờ ngay từ đầu đã không tính toán sẽ bảo vệ ‎Trường An… Hắn buông tha Trường An, không đi Kiếm Nam theo hoàng đế, ngược lại tập trung binh lực ‎trấn thủ Đồng Quan, còn muốn mời thái tử đến Đồng Quan này ----

Nghĩ đến đây, Trịnh Lũng hít một ngụm khí lạnh, chút kinh sợ trong lòng cuối cùng vẫn bị hắn dùng sức ‎đè xuống.

Đúng vậy, ngay từ đầu Tiêu Duệ đã chuẩn bị buông tha Trường An, từ sau khi hắn nghe nói hoàng đế ‎trốn đi. Nếu cục diện chính trị của Đại Đường đã loạn bậy, như vậy ngại gì tiếp tục loạn thêm. Để Lý ‎Tông làm cho vũng bùn Đại Đường này càng đục thêm, đối với hắn mà nói càng thêm có lợi.

Cho nên, lúc này hắn mới đi vòng Đồng Quan, nếu phản quân Lý Tông đông tiến huyết chiến, thề sống ‎chết bảo vệ Đồng Quan, nếu Lý Tông dùng ám chiêu, như vậy, liền tặng hắn tòa thành Trường An trống ‎không thì như nào? Lý Tông chính là hoàng thất, hắn vào Trường An đơn giản là vì tranh đoạt ngôi vị ‎hoàng đế, quân đội của hắn cũng sẽ không tàn sát dân trong thành, ít nhất cũng sẽ không thương tổn ‎đến bình dân bình thường, lại càng không hủy đế đô Trường An.

Tiêu Duệ đã dự tính tốt xấu và làm ra tính toán tác chiến lâu dài với Lý Tông. Chỉ cần có thái tử giám ‎quốc Lý Kỳ này ở bên người, hắn có thể hiệu lệnh binh mã cả nước đánh lâu dài với Lý Tông.

Về phần Lý Long Cơ, Tiêu Duệ rất tin tưởng hoàng đế Đại Đường tâm tư âm trầm tính tình ích kỷ này ‎chắc chắn sẽ không quên an nguy của mình, phản quân Lý Tông nam hạ Kiếm Nam đuổi giết hoàng đế, ‎hơn phân nửa là sẽ thất bại. Trở lại một bước mà nói, cho dù Lý Tông giết Lý Long Cơ, hắn cũng có thể ‎lập Lý Kỳ kế vị ở Đông Đô Lạc Dương, bên này của hắn vẫn là bên Đại Đường hợp lẽ, Lý Tông thủy ‎chung chính là phản tặc soái vị mà thôi.

Nhưng kỳ thật trong lòng Tiêu Duệ hiểu được, phản quân Lý Tông hơn phân nửa đã ở trên đường bôn ‎tập Trường An. Tin tức này, tổ chức tình báo Tửu Đồ thủ hạ của hắn đã sớm dùng bồ câu đưa tin, truyền ‎tới. Có tổ chức tình báo hiệu suất cao hơn đội tham báo của quân đội Đại Đường mấy lần, có mạng lưới ‎thương nghiệp trải rộng toàn quốc, có tác dụng quan trọng để Tiêu Duệ nắm giữ toàn cục Đại Đường.

Tiêu Duệ chậm rãi đi tới soái phủ, trên mặt Lý Quang Bật bên người hiện ra một chút bừng tỉnh đại ngộ, ‎nhưng không nói gì thêm, chỉ lặng lặng theo sát.

‎==============================

Trời đất u ám, gió bắc gào thét, phản quân Lý Tông ngoài trừ có 2 vạn người tiếp tục thong thả đông ‎tiến để mê hoặc quân Đường ra, quân chủ lực còn lại mặc đồ nhẹ mà đi, vòng về Bồ Châu nhanh chóng ‎bôn tập Trường An.

Trận hình kỵ binh ầm ầm mà phi nhanh qua mặt đất vàng dưới chân Lý Tông, bụi mù phấp phới chợt bị ‎gió thổi tan. Mà trận bình bộ binh đao thương san sát nối liền không dứt vội vàng đi theo. Bên tai ‎thường truyền đến tiếng đao thương kiếm va chạm, Lý Tông chậm rãi cười cười với Chuyển vận sứ binh ‎mã Lũng Hữu Tôn Tử Hàn phía sau lưng:
‎- Tử Hàn, giờ phút này Tiêu Duệ kia đang chờ quân ta ở Đồng Quan đi? Hừ, tên nhóc lông vàng, hắn ‎một giới thư sinh nào biết bổn vương ý đồ binh bất yếm trá?

Tôn Tử Hàn khom người cười nói:
‎- Trường An chắc chắn sẽ bị quân ta lấy, mạt tướng ở đây, chúc mừng Vương gia.

Lý Tông ngửa mặt lên trời cười ha ha. Hắn ngừng lại nhìn về phía Trường An, trước mắt dường như hiện ‎lên tòa cung điện nguy nga mà tráng lệ, chiếc ngai vàng khắc rồng kia bày ra trước mắt hắn, giống như ‎có thể đưa tay là chạm đến.

Mấy năm mưu đồ, rốt cục đã trở thành sự thật.

Hắn muốn lấy Trường An, hắn còn có thể dùng thế sét đánh không kịp bưng tai, đánh hạ Kiếm Nam, ‎chém đầu hoàng đế tru giết phụ thân của mình, sau đó thiên hạ Đại Đường đều nằm dưới trướng hắn.

Ha ha ha ha! Lý Tông cười loạn, tiếng cười dần dần trở nên dữ tợn, hắn hung hăng cắn chặt răng:
‎- Lý Tam Lang, tất cả điều này đều là do ngươi bức ta, thiên hạ Đại Đường này vốn thuộc về cha con ‎chúng ta, ngươi chẳng những cưỡng ép chiếm lấy nhiều năm như vậy, còn không xem cốt nhục tình thân ‎giết phụ vương ta ---- hừ, Lý Tam Lang, ta sẽ cướp lấy ngôi vị hoàng đế của ngươi, nắm lấy nữ nhân ‎của ngươi, tất cả Đại Đường này, đều là của Lý Tông ta!

Lý Tông cảm xúc dâng trào, giống như mây mù dày đặc trên bầu trời kia. Mây đen ngày càng nặng trên ‎đỉnh đầu, tiếng sét vang lên ầm ầm, từng tia chớp chói mắt cắt qua mây đen chiếu sáng chân trời phía ‎xa xa.

‎- Vương gia, trời sẽ mưa…
Tôn Tử Hàn là tâm phúc của Lý Tông, đại để cũng đoán được tâm tình Lý Tông giờ phút này.

‎- Hành quân xuyên mưa, tiếp tục đi tới ---- lấy thành Trường An, bổn vương và các ngươi sẽ không say ‎không ngừng tại Trường An!
Lý Tộng giận dữ hét, bảo kiếm trong tay hùng hổ mà vung lên trong không trung.

‎==============================

Tiêu Duệ mang theo tất cả quan tướng thủ trong thành Đồng Quan vội vàng rời quan nghênh đón.

Cách đó không xa, Lý Kỳ bỏ qua một đám hộ vệ và tùy tòng, phóng ngựa tới. Tiêu Duệ tiến lên vài ‎bước, trên mặt lộ ra nụ cười thản nhiên, nhìn Lý Kỳ xoay người xuống ngựa hưng phấn nhào tới, hắn ‎chấn chính sắc mặt, chợt mang theo Trịnh Lũng cùng các vị tướng hành lễ.

‎- Chúng thần bái kiến thái tử giám quốc điện hạ!
Tiêu Duệ cao giọng hô, đám người Trịnh Lũng phía sau cũng quỳ xuống mà hô lên.

‎- Tỷ phu…
Trong lòng Lý Kỳ nhất thời trăm mối cảm xúc ngổn ngang, nắm chặt cánh tay Tiêu Duệ, nâng hắn dậy, ‎giọng nói ít nhiều có chút nghẹn ngào.

‎- Giám quốc điện hạ!
Tiêu Duệ cất cao giọng nói, quăng qua cái nhìn thoáng có thâm ý.

Lý Kỳ lấy lại bình tĩnh, buông tay Tiêu Duệ ra, hơi lui lại phía sau một bước, khoát tay áo, trầm giọng nói:
‎- Các vị tướng quân vất vả, đất nước đang lúc khó khăn, các vị bỏ qua sự sống cảm khái ngăn chặn tai ‎họa, trong lòng bản cung rất an ủi.‎
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.