Chương trước
Chương sau
‎‎‎Tâm thần Trịnh Lũng không yên, hắn đi qua đi lại trong trướng soái của mình. Làm một Tiết độ ‎sứ mới tấn chức, hắn tự nhiên hiểu được, hắn còn không giống như Tiết độ sự các phiên trấn khác, đối ‎với hoàng đế mà nói, nếu bãi miễn còn cần suy tính một chút ảnh hưởng đối với địa phương và quân ‎đội ------ với hắn mà nói, hoàng đế chỉ cần suy nghĩ trong đầu, quyền vị Tiết độ sứ của hắn liền tan thành ‎mây khói.

Cho nên, nhận được hoàng đế truyền triệu, hắn không dám chậm trễ, vội vàng khởi binh bắc thượng. ‎Nhưng mà, đang được nửa đường, đột nhiên có một đội quân người Thổ Phiên xâm chiếm, rơi vào ‎đường cùng hắn đành quay binh về cứu viện. Nhưng dường như là người Thổ Phiên chơi một trò chơi, ‎vừa xuất hiện ở Kiếm Nam Đạo liền rút trở về.

Tin tức và quân báo truyền đến càng khiến người ta vô cùng lo lắng. Phản quân Lý Tông thanh thế lớn ‎mạnh, vượt xa phán đoán của Trịnh Lũng. Trịnh Lũng cũng không thể không lo lắng, đã biết cho dù 5 vạn ‎người chạy tới cản bên ngoài Trường An, lại làm sao có thể là đối thủ được đại quân được xưng 20 vạn ‎của Lý Tông.

Nhưng biết rõ không địch lại, cũng không thể chậm trễ. Nếu chẳng may hoàng đế trách tội xuống, hắn ‎chịu không nổi.

Đột nhiên, trong đầu hắn hiện lên một ý niệm điên cuồng: Lý Tông có thể thành sự, đuổi đương kim thiên ‎tử ra khỏi ngôi vị hoàng đế, thay đổi triều đại hay không?....

Trịnh Lũng đang suy nghĩ tâm sự của mình, đột nhiên nghe nha binh ngoài trướng cao giọng bẩm báo:
‎- Đại nhân, Tiêu Quận Vương đến thăm!

Đầu mày Trịnh Lũng nhảy dựng, cúi đầu nói:
‎- Tiêu Quận Vương? A mau mau cho mời ---- không, bản quan lập tức ra nghênh đón!

Trịnh Lũng vội vàng mang theo mấy nha binh ra khỏi doanh trại đề phòng sâm nghiêm, chỉ thấy bụi mù ‎tràn ngập trên quan đạo đối diện, tiếng vó ngựa đinh tai nhức óc ngày càng dày đặc, hơn trăm kỵ binh ‎An Tây tay cầm mạch đao khôi giáp màu đen đằng đằng sát khí, vây quanh một thanh niên áo xanh tuấn ‎dật, chạy về phía quân doanh nhanh như chớp.

Tiếng vó ngựa đột nhiên dừng lại, hơn trăm kỵ binh An Tây nâng ngang mạch đao trong tay, cùng xoát ‎một tiếng lập tức dựng lên, ánh đao một mảnh chói lọi, yên lặng đứng ở phía sau Tiêu Duệ.

‎- Quận Vương, hạ quan Trịnh Lũng bái kiến Quận Vương!
Trịnh Lũng vội vàng tiến lên thi lễ. Đối với Tiêu Duệ, cha con Trịnh Lũng tràn đầy cảm kích trong lòng. ‎Không nói tới ân cứu mạng cùng với quan hệ giữa Tiêu Duệ với Trịnh Ưởng, nếu không có Tiêu Duệ, ‎Trịnh Lũng tuyệt đối không có khả năng ngồi lên vị trí Tiết độ sứ Kiếm Nam Đạo.

Tiêu Duệ cười cười, không có xưng hô Trịnh đại nhân, mà kêu lên một câu Trịnh bá phụ:
‎- Trịnh bá phụ khách khí như thế, gọi Tiêu Duệ làm sao chịu nổi?

‎…

‎…

Trong trướng soái của Trịnh Lũng, Tiêu Duệ ngồi đối diện Trịnh Lũng, nói suông đủ kiểu. Tuy rằng nói ‎một số lời khách sáo, nhưng rất nhanh đề tài vẫn chuyển tới chiến cuộc.

‎- Quận Vương, không biết…
Rốt cục Trịnh Lũng vẫn không kìm nổi hỏi một tiếng, kỳ thật hắn hơi khó hiểu trong lòng, Tiêu Duệ không ‎dẫn 2 vạn đại quân An Tây đi cứu viện Trường An, như nào lại nam hạ từ Thiện Châu tới Hưng Châu này.

Tiêu Duệ tự nhiên hiểu được Trịnh Lũng muốn hỏi cái gì, hắn thản nhiên cười, không chờ Trịnh Lũng nói ‎ra liền tiếp lời:
‎- Trịnh bá phụ, Điền Nhân phản ở Nguyên Châu, thanh thế phản quân của Lý Tông tăng mạnh, hiện giờ ‎thế đã như chẻ tre, một đường phá nhiều châu phủ, đã gần tới Đồng Quan. Nếu dựa theo thế cục này, ‎phản quân Lý Tông lấy Trường An cũng không phải là chuyện tình không có khả năng.

Trịnh Lũng yên lặng gật đầu.

Tiêu Duệ thở dài:
‎- Lý Tông phản loạn nhìn như vội vàng, kỳ thật mưu đồ đã lâu. Tiêu mỗ cũng thật không ngờ…. Khi Tiêu ‎mỗ dẫn 2 vạn quân viễn chinh ngang qua cao nguyên Thổ Phiên tới Thiện Châu, thế của phản quân Lý ‎Tông đã không thể đỡ… Bởi vậy, Tiêu mỗ đặc biệt dẫn quân nam hạ hội hợp với 5 vạn quân Kiếm Nam ‎của Trịnh bá phụ… Trịnh bá phụ, chỉ cần liên quân chúng ta ở một chỗ, nhanh chóng đến Đồng Quan, ‎bảo vệ chặt chẽ Đồng Quan, Trường An vẫn có thể cứu chữa.

Trịnh Lũng thở dài một tiếng:
‎- Quận Vương, hai ta hợp binh chẳng qua là hơn 7 vạn người, mà quân phòng thủ Đồng Quan chẳng ‎qua hơn vạn người, dùng hơn 8 vạn người chúng ta, làm sao có thể ngăn cản 20 vạn đại quân của Lý ‎Tông? Còn nữa, Phu Mông Linh đã khởi binh hưởng ứng tại Hà Đông, dưới hai đường giáp công, nếu ‎viện quân Lĩnh Nam và Giang Nam triều đình triệu tập không thể chạy tới trong một tháng, Trường An tất ‎phá.

‎- Viện quân Lĩnh Nam và Giang Nam?
Khóe miệng Tiêu Duệ hiện lên một nụ cười cổ quái, đột nhiên nói nhàn nhạt:
‎- Trịnh bá phụ, sợ là tạm thời không thể trông cậy vào viện quân Lĩnh Nam và Giang Nam. Trường An, ‎chỉ có thể dựa vào chúng ta!

‎- Chẳng qua, tuy rằng thanh thế phản quân Lý Tông hùng mạnh, nhưng chúng ta không nhất định là kết ‎cục tất bại. Lý Tông được xưng nắm giữ 20 vạn quân, kỳ thật chiến lực thật sự cũng chỉ hơn mười vạn ‎người mà thôi, về phần Phu Mông Linh, xin thứ cho ta nói thẳng, trước khi Lý Tông chưa đánh vào ‎Trường An xưng đế, Phu Mông Linh sẽ chỉ quan sát bên ngoài… Trịnh bá phụ, Đồng Quan địa thế hiểm ‎yếu dễ thủ khó công, chỉ cần quân ta tử thủ Đồng Quan, đợi Ca Thư Hàn dẫn 5 vạn đại quân An Tây rời ‎Tây Vực lấy Lương Châu, cắt đứt tiếp tế của Lý Tông, phản quân đầu đuôi không thể chiếu cố, lòng ‎quân ắt bất ổn…

Tiêu Duệ thản nhiên nói, một ngụm uống sạch chén trà xanh trên bàn, bỗng nhiên đứng dậy, cất cao ‎giọng nói:
‎- Trịnh bá phụ, việc này không nên chậm trễ, đại quân hai ta vẫn nên hợp binh một chỗ, nhanh chóng ‎thay đổi tuyến đường Phượng Châu gấp rút tiếp viện Đồng Quan, nhất định phải tiếp quản Đồng Quan ‎trước khi phản quân Lý Tông tới!

‎===========================

‎2 vạn quân An Tây và 5 vạn quân Kiếm Nam lập tức thay đổi tuyến đường Phượng Châu, hành quân gấp ‎tới Đồng Quan. Dọc theo đường đi, gió lạnh gào thét, tinh kỳ đại quân che lấp mặt trời, tiếng vó ngựa ‎cấp tốc, tiếng vó ngựa ầm ầm từng đợt khuếch tán trên quan đạo trên cánh đồng bát ngát, khiến vô số ‎chim chóc bay lên.

Chạng vạng ngày thứ ba, đại quân rốt cục đã đến bên ngoài Đồng Quan. Mắt nhìn quân kỳ Đại Đường ‎đón gió tung bay phấp phới trên lầu gác, Tiêu Duệ thở một hơi thật dài.

Nam có Tần Lĩnh chắn, bắc có Hoàng Hà cái hào thiên nhiên, quanh thành Đồng Quan vắt ngang hai núi ‎mượn nhờ thế núi mà xây dựng, thật có thể nói là một người giữ ải vạn người khó qua. Tiêu Duệ trên ‎lưng ngựa dùng roi chỉ về phía mười hai thành lũy cao lớn tráng lệ phía xa xa, cùng với hình dáng lầu ‎quan sát và phong hỏa đài (đốt lửa hiệu) lộ ra giữa sơn lĩnh hùng vĩ kia, mặc cho gió bắc lạnh như băng ‎quất vào mặt, đột nhiên nhớ tới một bài thơ rất hay của thi nhân đời sau đối với Đồng Quan, không khỏi ‎cao giọng ngâm -----

Núi Tần dòng thác một quan thành

Hùng vĩ giữa trời chắn đế kinh.

Chỉ cần một người giữ quan ải

Đừng ai ngoan cố lấy nghiêm thành.

Trịnh Lũng bên người không khỏi vỗ tay tán dương:
‎- Quận Vương quả nhiên là đệ nhất phong lưu tài tử Đại Đường ta, bài thơ hùng hồn có lực, khí phách ‎ngàn vạn này, thật khiến người ta vui vẻ thoải mái. Nếu không phải giáp mặt phản quân, lão phu tất sẽ ‎cùng Quận Vương dắt tay lên núi, ẩm yến ba ngày ba đêm không say không về trên cửa ải trọng yếu này!

‎- Có Đồng Quan ở đây, phản quân Lý Tông khó vượt qua.
Tiêu Duệ cười cười, đột nhiên nhìn lại Lý Quang Bật nắm bảo kiếm trong tay im lặng mà đứng cách đó ‎không xa:
‎- Quang Bật, phái người vào quan thông báo thủ tướng Đồng Quan Trương Hách rồi chứ?

Mày Lý Quang Bật nhướng lên, nhìn lướt qua Đồng Quan nguy nga sừng sững tĩnh lặng không tiếng ‎động, cúi đầu nói:
‎- Quận Vương, mạt tướng đã phái người thông báo Trương Hách, nhưng…

Trong mắt Tiêu Duệ phát ra một tia sắc lạnh.

Tuy rằng triều đình còn không có ý chỉ tiến đến, nhưng tốt xấu gì chính mình cũng là một Quận Vương, ‎lại thêm Trịnh Lũng Tiết độ sứ một phiên trấn như vậy, chỉ huy 7 vạn quân đến, một Chuyển vận sứ binh ‎mã nho nhỏ như hắn lại dám đóng cửa không ra.



Chẳng lẽ?

Tiêu Duệ quả quyết phất tay:
‎- Thổi kèn!

‎7 vạn đại quân chậm rãi tiến tới trước Đồng Quan, tiếng kèn sừng trâu thê lương quanh quẩn giữa núi và ‎cánh đồng bát ngát. Trương Hách cũng không dám giả ngu nữa, đành phải mở cửa thành, đi ra đón.

Trương Hách vốn là thủ hạ của Phu Mông Linh Hà Đông, nhận lệnh tiến đến trấn thủ Đồng Quan. Nhưng ‎ngày hôm trước Phu Mông Linh đột nhiên khởi binh ở Hà Đông, điều này làm cho Trương Hách ít nhiều ‎có chút trở tay không kịp. Hắn không biết là nên đi theo bước chân chủ soái, hay là thề sống chết bảo ‎vệ Trường An nguyện trung thành với hoàng đế. Đang lúc do dự, đột nhiên bên ngoài Đồng Quan truyền ‎đến tin tức hai lộ binh mã của Tĩnh Nan Quận Vương và Tiết độ sứ Kiếm Nam đã đến, không khỏi còn có ‎chút do dự.‎

‎7 vạn quân vào Đồng Quan, binh lực phòng vệ Đồng Quan tăng nhiều, nhưng hoàn toàn chặt ‎đứt ý niệm phản loạn trong đầu Trương Hách. Một chút ý niệm từng thoáng hiện qua trong đầu này, bị ‎gió núi gào thét thật mạnh gột rửa không còn. Tuy rằng không có ý chỉ triều đình, nhưng bên trong quân ‎phòng vệ này, chức quan của Tiêu Duệ là lớn nhất, hơn nữa quan hệ cá nhân giữa hai nhà Tiêu Trịnh rất ‎tốt, Thống soái phòng thủ Đồng Quan trên thực tế là Tiêu Duệ.

Ngay khi quân phòng thủ Đồng Quan bận chuẩn bị chiến tranh, buổi sáng ngày hôm đó, khi mặt trời chói ‎trang treo cao trên cửa chính Đồng Quan, hai thất ngựa nhanh chóng phi vào cánh cửa cao lớn nặng nề ‎của Đồng Quan.

‎- Báo!

Một thám mã xông vào tướng phủ dưới thành lâu Đồng Quan, phốc một tiếng quỳ rạp xuống trước mặt ‎Tiêu Duệ, trước mặt Trịnh Lũng cùng Trương Hách và các tướng, run giọng hô:
‎- Khởi bẩm Quận Vương, việc lớn không tốt… Trường An… Trường An…

Thám mã là quân trinh sát trong quân An Tây, đây là một người chàng trai Hà Tây còn trẻ, lúc hắn còn trẻ ‎bởi vì gió lạnh thổi cắt mà gương mặt màu đồng cổ nứt ra, lộ ra khiếp sợ và sợ hãi không gì sánh kịp, ‎giọng hắn run rẩy, một tầng bụi mù nhàn nhạt từ trên mũ giáp, rơi xuống trong đại sảnh sáng ngời xôn ‎xao.

‎- Có chuyện gì, nói!
Lý Tự Nghiệp đứng phía sau Tiêu Duệ đi ra phía trước nửa bước, trầm giọng nói.

‎- Quận Vương, chuyện lớn không tốt, hoàng thượng… hoàng thượng mang theo văn võ quân thần cả ‎triều và tất hoàng thân quốc thích rời khỏi Trường An, di giá tới đất Thục.
Cuối cùng thám mã run rẩy nói ra, tin tức đáng sợ này đủ để mọi người trong sảnh hít một ngụm khí lạnh.

Sắc mặt Trương Hách các quan tướng lập tức trắng bệch. Cái gì di giá đất Thục, không phải là chạy trốn ‎sao Không ngờ hoàng đế buông tha Trường An, thoát đi trước, điều này ---- không khí trong sảnh nháy ‎mắt trở nên quỷ dị và yên tĩnh trở lại..

Trong lòng Trịnh Lũng đột nhiên trùng xuống, bỗng nhiên đứng dậy quát:
‎- Việc này có thật sự? Tình hình Trường An cụ thể như thế nào, nhanh nhanh nói đi!

‎- Ba ngày trước, hoàng thượng dẫn người rời khỏi Trường An… Trước mắt trong thành Trường An, chỉ ‎có thái tử giám quốc và mấy vị đại nhân Chương Cừu Kiêm Quỳnh, Bùi Khoan lưu thủ Trường An, trong ‎thành chỉ có mấy ngàn Võ lâm quân…
Thám mã kinh sợ mà cúi người xuống:
‎- Quận Vương…

Sắc mặt Tiêu Duệ không thay đổi, hắn chậm rãi đứng dậy. Tin tức này, cũng không ngoài dự đoán của ‎hắn. Trong lịch sử, bởi vì loạn An Sử, Lý Long Cơ chạy khỏi Trường An, không nghĩ tới, hắn vẫn bị phản ‎quân Lý Tông làm cho sợ tới mức vội vàng bỏ thành mà đi. Tuy rằng quỹ tích lịch sử thay đổi, nhưng ‎hướng đi của lịch sử lại nhất trí kinh người.

Bởi vì chạy trốn, Lý Long Cơ mất đi Dương Quý Phi trên sườn núi Mã Ngôi. Cũng là trốn đi, mà lần này, ‎Lý Long Cơ còn có thể yên ổn mà ngồi trên ngôi vị hoàng đế sao? Tiêu Duệ thản nhiên nghĩ trong lòng, ‎khóe miệng lộ ra một nụ cười cổ quái, nhưng chợt lóe lên rồi biến mất.

‎- Trịnh đại nhân, các vị tướng quân.
Tiêu Duệ thản nhiên đi lên phía trước vài bước, đột nhiên xoay người nhìn lại mọi người, ánh mắt bình ‎tĩnh lần lượt lướt qua khuôn mặt hoặc khiếp sợ hoặc thất vọng hoặc phẫn nộ của mọi người, giọng nói ‎từ nhở lớn dần lên trở nên trầm thấp:
‎- Phản quân thế lớn, hoàng thượng di giá đất Thục cũng không chắc là việc gì xấu. Nhưng hoàng ‎thượng có thể đi, chúng ta làm tướng sĩ Đại Đường có chức trách kháng địch đền nợ nước, một bước ‎cũng không thể lui về phía sau! Đồng Quan còn, Trường An tất còn, Đồng Quan còn Đại Đường tất còn! ‎Cho dù, hoàng thượng có ở tại Trường An hay không!

‎- Tuy rằng hoàng thượng di giá đất Thục, nhưng thái tử điện hạ vẫn còn ở Trường An.
Tiêu Duệ xúc động khoát tay áo:
‎- Không nói nhảm nữa, Tự Nghiệp, truyền quân lệnh của bổn vương, không được tiết lộ nửa chữ tin tức ‎hoàng thượng di giá đất Thục ---- các vị tướng quân, bổn vương cảnh cáo trước, đối đầu với kẻ địch ‎mạnh, chúng ta không thể có bất cứ tư tâm gì, nếu ở đây có người dám tiết lộ tin tức này ra ngoài, dao ‎động lòng quân, đừng trách bổn vương trở mặt vô tình xử theo quân pháp!

Tiêu Duệ nói xong, chậm rãi ngồi trở về:
‎- Các vị đi xuống đi, chỉnh quân chuẩn bị chiến tranh, không thể lơ là.

‎============================

Các tướng lui ra, Trịnh Lũng lo lắng nói:
‎- Quận Vương, lần này nên như nào cho phải…

‎- Trịnh bá phụ không cần lo lắng nhiều, hoàng thượng có ở đây hay không, không quan hệ tới việc chúng ‎ta thề chết phòng vệ Đồng Quan… Trịnh bá phụ hãy an tâm chờ đợi, bổn vương đã phái người đi mời ‎thái tử điện hạ, đến lúc đó có thái tử điện hạ đích thân tới Đồng Quan, khí thế của quân ta tất nhiên tăng ‎vọt.
Tiêu Duệ khẽ mỉm cười, đứng dậy chắp tay ngang nhiên mà đi.

Lệnh Hồ Xung Vũ tự mình dẫn người ngựa khỏe dồn roi tiến đến Trường An, sau hôm hoàng đế rút lui ‎khỏi Trường An đã chạy tới, mà một đội nhân mã khác Tiêu Duệ phái đi thì hộ vệ tất cả đoàn người Tiêu ‎gia trên quan đạo thông tới Lạc Dương trở về thành Trường An.

Lý Kỳ sắc mặt cô đơn đi ra từ trong tẩm cung Võ Huệ Phi, thẳng tới ngự thư phòng. Hoàng đế vừa đi, ‎chủ nhân trong hoàng cung này trở thành hắn thái tử bị hoàng đế vứt bỏ. Hắn có thể đọc sách trong ngự ‎thư phòng, tùy ý nghênh ngang ngồi lên ngai vàng chỉ thuộc về hoàng đế bao lâu thì ngồi, nhưng, đối ‎với Lý Kỳ giờ phút này mà nói, hắn hiển nhiên cũng không có hưng trí như vậy.

Thậm chí hắn lo lắng, buổi tối vừa tỉnh giấc lại, toàn bộ hoàng cung đã bị phản quân Lý Tông vây quanh, ‎mà thái tử giám quốc là hắn thì không bao lâu sẽ trở thành vật hi sinh để phản quân thị uy với hoàng đế.

‎- Điện hạ, thuộc hạ của Tiêu Quận Vương, Quả nghị đô úy phủ Đô hộ An Tây Lệnh Hồ Xung Vũ cầu kiến.
Một tiểu thái giám cúi đầu nói.

‎- Ai?
Lý Kỳ lập tức nhảy từ chỗ ngồi lên, mừng như điên nói:
‎- Nhanh chóng truyền, để cho hắn tiến vào!

Lệnh Hồ Xung Vũ vừa muốn kính cẩn hành lễ, Lý Kỳ vọt lại giống như đứa bé thấy mẹ ruột, ôm lấy cánh ‎tay Lệnh Hồ Xung Vũ, vội vàng hô:
‎- Lệnh Hồ Xung Vũ, tỷ phu của ta ở chỗ nào?

‎…

‎…

‎- Điện hạ, Quận Vương sai mạt tướng chuyển cáo điện hạ, chuyện tình khẩn cấp, cần phải mời thái tử ‎điện hạ giá lâm Đông Quan đốc chiến. Quận vương và Tiết độ sứ Kiếm Nam Đạo Trịnh Lũng Trịnh đại ‎nhân dẫn 8 vạn quân đã phòng vệ tại Đồng Quan… Mà Phó đô đốc phủ Đô hộ An Tây Ca Thư Hàn cũng ‎đã dẫn 5 vạn quân An Tây rời khỏi Tây Vực, đang tiến quân tới Lương Châu…
Lệnh Hồ Xung Vũ khom người xuống thi lễ, nói kiên nghị mà có lực:
‎- Mạt tướng hộ vệ điện hạ lập tức tới Đồng Quan…‎
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.