Chương trước
Chương sau
Vương Trung Tự cũng biết việc này rất khó xong việc. Cho dù là nguyên nhân gì, hắn tụ chúng tấn công phủ đệ đại thần, còn mang theo hung khí, đã cho Tiêu Duệ mượn cớ, chỉ sợ cũng giống như Cao Lực Sĩ nói vậy, cho dù là hoàng đế cũng sẽ không tha cho hắn.
Vương Trung Tự lấy lại bình tĩnh, tiến lên cười bồi:
- Tiêu đại nhân, bổn soái quản dưới không nghiêm, cho nên để bọn họ phạm vào sai lầm lớn, hy vọng Tiêu đại nhân xem mặt mũi bổn soái, tha cho bọn họ một lần.
Tiêu Duệ cười lạnh:
- Đại soái, lúc trước Tiêu mỗ nhiều lần nói với bọn họ, chỉ cần bọn họ lùi lại, Tiêu mỗ có thể không nhắc chuyện cũ… Nhưng còn bọn họ? Giơ mạch đao lên, ngay trước của phủ này của ta… Chẳng lẽ, Tiêu mỗ không chết dưới đao mổ của người Thổ Phiên, ngược lại phải làm ma trong tay nha binh này của ngài? Tiêu mỗ có thể cho đại soái thể diện, nhưng ai cho Tiêu mỗ thể diện?
- Đối với Tiêu mỗ còn như thế, nữa là đối với dân chúng bình dân.
- Ác tốt vô lý, đáng giận đến cực điểm. Tụ chúng tấn công trước phủ đệ đại thần, sau đó cầm đao uy hiếp Tiêu mỗ, luật pháp Đại Đường ở chỗ nào?
Tiêu Duệ hừ một tiếng:
- Chuyện Tiêu gia chịu nhục nhỏ, chuyện Đại Đường luật pháp uy nghiêm lớn, Lệnh Hồ giáo úy, nhanh chóng bắt đám nha binh này, giao cho Vạn Niên huyện nha!
Vương Trung Tự xấu hổ xoa tay:
- Tiêu đại nhân, bớt giận bớt giận, bổn soái nhất định sẽ dùng quân pháp nghiêm trị không tha…
- Quân pháp?
Tiêu Duệ bĩu môi:
- Nơi này là Trường An, dưới chân thiên tử, đế đô Đại Đường, Trung dũng hầu phủ, không phải quân doanh Phạm Dương của đại soái! Nơi này, nói chính là quốc pháp mà không phải quân pháp!
Vương Trung Tự cứng lại, sắc mặt có chút đỏ lên, cắn răng:
- Tiêu đại nhân…
Thấy Vương Trung Tự “chịu khổ”, đám nha bình này đều có chút tức giận bất bình. Ngụy Tân tiến lên sắc mặt tái nhợt, phốc một tiếng quỳ rạp xuống trước mặt Vương Trung Tự:
- Đại soái, một người làm việc một người chịu sai, chúng ta phạm sai lầm tuyệt đối không thể liên lụy đại soái!
Vương Trung Tự rống giận một tiếng:
- Các ngươi chịu trách nhiệm sao?
Thấy trong mắt Vương Trung Tự toát ra vẻ xấu hổ giận dữ và phiền não, Ngụy Tân bỗng nhiên đứng dậy, lui về phía sau hai bước, nhổ mạch đao lên, hồ:
- Các huynh đệ, chúng ta phạm sai lầm không thể liên lụy đại soái, đi, các huynh đệ, chúng ta tự đi nha môn đầu thú!
Thủ hạ của Lệnh Hồ Xung Vũ chính là đám Võ lâm quân xúm lại, Lệnh Hồ Xung Vũ quát lên:
- Bắt!
Đám nha binh của Vương Trung Tự đều là một số kẻ kiệt ngạo vô lễ, hàng năm chính chiến quen giết hại máu tanh, làm sao để đám Võ lâm quân ở kinh sư vào mắt. Thấy Võ lâm quân muốn động thủ, không khỏi đều nắm chặt mạch đao đánh trống reo hồ lên. Ngụy Tân vung ngang mạch đao phẫn nộ rít gào một tiếng:
- Các ngươi không cần quá đáng!
Ngụy Tân một bước chạy tới gắt gao nhìn thằng Tiêu Duệ, trầm giọng nói:
- Tiêu đại nhân…
Tiêu Duệ cười lạnh một tiếng:
- Như thế nào, ngay trước mặt đại soái, ngươi vẫn hiếp bức bản quan sao?
Ngụy Tân hồn nhiên không để ý sắc mặt Vương Trung Tự đã xanh mét kia, tơ máu trong mắt ngày càng đậm, khàn khàn nói:
- Chúng ta cửu tử nhất sinh, sợ qua cái gì; hôm nay cho dù Ngụy Tân chết, cũng muốn đòi Tiêu đại nhân công lý!
Cho đến bây giờ chuyện tình ầm ĩ đến mức này, Ngụy Tân dĩ nhiên còn chí nguyện, hắn tiến lên một bước nói:
- Một mình Ngụy Tân làm, không quan hệ tới đại soái. Tiêu đại nhân, Ngụy Tân nguyện ý lấy cái chết để tạ tội!
Mạch đao trong tay Ngụy Tân hung hăng cắm trên mặt đất, lưỡi đao lóe ra, bụi mù bay lên nhè nhẹ.
Lệnh Hồ Xung Vũ phi thân từ trên ngựa xuống, bảo vệ trước người Tiêu Duệ. Phẫn nộ trong lòng Tiêu Duệ rốt cuộc không ngăn chặn được, hắn quay đầu liếc Vương Trung Tự một cái, thấy mặt hắn vẫn xanh mét đứng một bên bảo trì “trầm mặc” như cũ, không khỏi càng thêm phẫn nộ cắn chặt khớt hàm. Hắn đẩy Lệnh Hồ Xung Vũ, hơi bước lên phía trên một bước, bởi vì lửa giận thiêu đốt mà âm thanh cũng có chút run run:
- Ngươi thật sự nghĩ rằng bản quan không làm gì được các ngươi sao?
Khóe miệng Ngụy Tân bĩu ra, không hề sợ hãi chăm chú nhìn Tiêu Duệ, chắp tay:
- Mặc cho Tiêu đại nhân xử trí, nếu Ngụy Tân lui về phía sau nửa bước, thì không phải là một hán tử!
Sắc mặt Tiêu Duệ đỏ lên chậm rãi biến thành tái nhợt, ngực phập phồng một trận. Hắn đột nhiên nghiêng người rút bội kiếm của Lệnh Hồ Xung Vũ ra, không chút do dự đâm tới. Thanh kiếm lạnh lẽo lóe lên, bảo kiếm trong tay Tiêu Duệ hung hăng đâm vào bụng Ngụy Tân, máu tươi phun tung tóe. Trong khi mọi người trợn mắt há hốc mồm, Tiêu Duệ nổi giận gầm lên một tiếng:
- Đi tìm chết đi!
Thân thể Ngụy Tân run lên, kêu thảm một tiếng, không thể tin nổi cúi người chăm chú nhìn máu tươi phun ra như suối trên bộ ngực, cùng với thanh kiếm Tiêu Duệ còn nằm trong tay, khàn khàn gào thét ngửa mặt lên trời ngã xuống.
Vương Trung Tự đứng một bên, thân thể đột nhiên run lên, chậm rãi nhắm hai mắt. Hắn bảo trì trầm mặc, cũng không phải tiếp tục dung túng đám nha binh “thị uy” Tiêu Duệ, mà là hắn biết đám thuộc hạ chính là chính trực và can trường, nếu như để Võ lâm quân áp giải tới nha môn, đó gần như là không có khả năng. Nha binh của Vương Trung Tự bị áp giải tới nha môn, mặt mũi Vương Trung Tự ở đâu? Cho dù bọn họ chết, cùng sẽ không bôi nhọ uy danh Phạm Dương Tiết độ sứ Vương Trung Tự.
Chỉ có điều Vương Trung Tự không nghĩ, Tiêu Duệ thật sự lại xuống tay.
Từng chấm huyết hoa bắn lên quần áo Tiêu Duệ, hắn âm trầm rút bảo kiếm về, hung hăng quát lên:
- Bắt! Nếu như có người phản kháng, giết không tha!


Vương Trung Tự đột nhiên váng đầu hoa mắt một trận, hắn trơ mắt nhìn nha binh thủ hạ của mình thế thành nước lửa, hỗn chiến một trận.
Đúng lúc này, Võ Huệ Phi và thái tử Lý Kỳ mang theo một đám thị vệ vội vàng ra khỏi nội viện Tiêu gia, sóng vai đứng trên bậc thang ngoài cửa lớn Tiêu gia. Võ Huệ Phi thoáng nhìn Tiêu Duệ thần sắc dữ tợn trên người mang huyết hoa, giật mình kinh hai, run giọng hô lớn:
- Vương Trung Tự, ngươi muốn tạo phản sao?
Vương Trung Tự đột nhiên cả kinh, thấy là Võ Huệ Phi và thái tử, thở dài một tiếng, ầm ầm quỳ rạp xuống:
- Thần Vương Trung Tự gặp qua Huệ Phi nương nương, thái tử điện hạ!
Lập tức, binh lính ở đây, bất kể là Võ lâm quân hay nha binh của Vương Trung Tự, cũng không khỏi thu hồi binh khí bắt đầu quỳ rạp xuống.
Lý Kỳ phẫn nộ vọt lại, chà chà chân:
- Vương Trung Tự, ngươi… ngươi muốn làm cái gì? Đây là Trung dũng hầu phủ, trạch viện Hàm Nghi công chúa, trong mắt ngươi có còn vương pháp Đại Đường hay không?
Vương Trung Tự vô lực cúi đầu xuống, ảm đạm nói:
- Thần tội chết.
- Quả nhiên là nắm binh ngoài phiên trấn, vênh váo ngút trời nhỉ.
Lý Kỳ cười lạnh:
- Nhìn đám quân binh thủ hạ này của ngươi, tay nắm hung khí công nhiên tấn công Trung dũng hầu phủ… Hừ, được, rất được. Vương Trung Tự, bản cung lập tức vào cung bẩm báo phụ hoàng, ngươi khó thoát khỏi tội chết! Người tới, bắt đám quân binh tụ chúng gây chuyện này!
Thái tử một nước hạ lệnh, thị vệ trong cung đều vọt lại, phối hợp Võ lâm quân coi chừng gắt gao hơn trăm nha binh. Vương Trung Tự quay đầu oán hận mà vô lực liếc nhìn đám nha binh này, xúc động nói:
- Các ngươi còn không bó tay chịu trói, chẳng lẽ còn muốn cho cả nhà Vương Trung Tự chôn cùng các ngươi sao?
- Tiêu Duệ giết người rồi!
Tin tức này chợt truyền bá trong thành Trường An, có thể nói là chấn động toàn thành.
- Tiêu Duệ giết người rồi!
Trong tòa trạch viện của An Lộc Sơn tại Trường An, An Lộc Sơn vừa lấy cớ dưỡng bệnh trở về kinh đang bực bội uống trà. Đại quản gia An Mãnh vội vàng chạy vào, cổ họng kêu hô.
Chén trà trong tay run run, An Lộc Sơn đột nhiên ngẩng đầu lên gắt gao nhìn chằm chằm An Mãnh:
- Ngươi nói cái gì?
An Mãnh ồ ồ thở hổn hển một hơi cười nịnh bợ:
- Lão gia, con trai Hoàng Phủ Duy Minh là Hoàng Phủ mang theo một đám công tử Tiết độ sứ đi chơi Phù Dung Viên, kết quả nửa đường gặp một thị nữ của Tiêu Duệ…
- Hoàng Phủ kia lòng mê sắc đẹp, liền đoạt thị nữ Tiêu gia đi Phù Dung Viên. Kết quả sau khi Tiêu Duệ biết tin tức liền dẫn người xông vào Phù Dung Viên, đánh đám công tử Tiết độ sứ một lượt, sau đó một đường áp giáp bọn họ tới nha môn Vạn Niên huyện…
- Không biết vì sao, Vương Trung Tự vừa mới quay về kinh, hơn trăm nha binh thủ hạ liền hùng hổ vọt tới Tiêu gia…
An Mãnh chập chập liên thanh:
- Lão gia, không nghĩ tới Tiêu Duệ kia hào hoa phong nhã, ngược lại cũng rất có vẻ tàn nhẫn! Nghe nói, hắn dùng kiếm đâm chết giáo úy nha binh Ngụy Tân thủ hạ của Vương Trung Tự ngay trước mặt hắn.
Đầu tiên An Lộc Sơn khiếp sợ, tiện đó trong mắt lộ vẻ vui mừng như điên. Hắn nắm chặt tay An Mãnh:
- Cuối cùng thế nào?
- Lão gia, nghe nói lúc ấy Võ Huệ Phi nương nương và thái tử điện hạ đang ở Tiêu gia… Đám nha binh này bị nhốt vào đại lao Vạn Niên huyện. Về phần Vương Trung Tự, bị thái tử dâng tấu vạch tội, hiện giờ chỉ sợ đang ở nhà chờ hoàng thượng xử trí. Lão gia, bởi vậy, Vương Trung Tự chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ, mà lão gia có thể…
An Mãnh cười ha ha:
- Cơ hội của lão gia tới.
An Lộc Sơn cười một tiếng, lắc đầu:
- Vương Trung Tự cây lớn rễ sâu, nha binh hắn náo loạn như này, tuy nhiên ảnh hưởng đến hắn, còn chưa đến mức… Cũng được, bản quan phải đi Tiêu gia một chuyện, cho thêm chút củi vào đống lửa này đi. Đúng rồi, An Mãnh ngươi nói, có phải Tiêu Duệ người nọ rất thích nữ sắc không?
An Mãnh gật đầu, có chút dâm đãng cười:
- Lão gia à, Tiêu Duệ kia liên tiếp cưới vài người vợ như hoa như ngọc, đúng là… ha ha.
An Lộc Sơn đứng dậy đi tới phía trước một bước, đột nhiên quay đầu lại cười:
- An Mãnh, thu thập sạch sẽ cô gái ta mang về, để ta mang theo cho vị Tiêu đại nhân yêu thích thơm ngon này…
An Mãnh không kìm nổi nốt một ngụm nước miếng, ha ha nói:
- Lão gia, nha đầu kia rất… Không phải lão gia muốn lưu lại cho mình hưởng dụng sao?
An Lộc Sơn hừ một tiếng:
- Ngươi biết cái gì, chờ lão tử nâng lên làm Phạm Dương Tiết độ sứ, nữ nhân nào tìm không được, chỉ là một cô gái Hề tính là cái gì? Không cần nhiều lời, nhanh chóng, dọn dẹp nha đầu kia lưu loát một chút…
Tạm thời không đề cập tới An Lộc Sơn.
Tin tức gọi là “Tiêu Duệ giết người” cũng rơi vào tay phu nhân Lý Lâm Phủ. Lúc đó Lý Lâm Phủ đang yên lặng nhìn chút lửa mặt trời cuối tay trong viện, đột nhiên nghe thế, không khỏi ngẩn ngơ nơi đó.
Nửa ngày, hắn mới chậm rãi quay đầu lại, nhìn phu nhân mình:
- Phu nhân, Tiêu Duệ còn có chút tàn nhẫn này sao?
Lý Phu nhân thở dài:
- Cũng không thể toàn bộ trách hắn, chính là đám quân binh thủ hạ Vương Trung Tự cũng thật sự có chút càn rỡ, cùng dám mang đao tấn công Tiêu gia.
Lý Lâm Phủ nhíu mày:
- Vương Trung Tự điên rồi phải không?
Lý Lâm Phủ không chờ Lý phu nhân đáp lời, đột nhiên giống như nhớ tới cái gì, đột nhiên bước nhỏ chạy tới thư phòng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.