Chương trước
Chương sau
Tiêu Duệ cười cười nghiêng người ngồi xuống.
Võ Huệ Phi lôi kéo tay Lý Nghi nhỏ giọng hỏi nàng các tình huống liên quan đến thời gian mang thai, ba cô gái Lý Đằng Không còn xúm lại bên người, lải nhải liên miên những lời nói tư mật của những bà vợ. Tiêu Duệ và Lý Kỳ hai kẻ nam giới không lời để nói, không biết làm sao hơn, chỉ xấu hổ ngồi ở đó, mắt to trừng mắt nhỏ.
Đột nhiên, âm thanh kinh hoảng của Tiêu Hổ vang lên ngoài phòng:
- Lão gia, lão gia, không tốt. Nha binh dưới trướng Phạm Dương Tiết độ sứ Vương Trung Tự đại soái vây quanh cửa phủ chúng ta, ồn ào muốn gặp lão gia!
Mọi người cả kinh, Võ Huệ Phi cau mày, đứng dậy khoát tay áo:
- Sao lại thế này? Bản cung đi ra xem!
Lý Kỳ cũng giận tím mặt:
- Bọn họ phản rồi…
Tiêu Duệ ngẩn ra, nếu không biết Tiêu Hổ không thể nói dối, hắn quả thực không thể tin vào lỗ tai của mình, nha binh Vương Trung Tự dám vây quanh phủ mình? Tự tiện vây quanh phủ đệ đại thần, đây chính là tội chết chém đầu. Mặc dù hắn vừa mới “thu thập” nghiệt tử của vài nhà Tiết độ sứ, những Tiết độ sứ này cũng không đến mức phái binh tới cửa động tới đao binh đi? Tiêu Duệ là ai, không chỉ là sủng thần của hoàng đế Đại Đường, còn là hầu tước và phò mã đương triều. Đến trước phủ đệ hắn gây rồi, hay là Vương Trung Tự điên rồi phải không?
Tiêu Duệ lắc đầu, cảm giác có chút cổ quái.
Dựa vào sự hiểu biết của hắn đối với Vương Trung Tự, hắn quả thật sẽ không làm ra loại chuyện ngu ngốc này, trừ phi hắn muốn cả nhà hắn cùng chết.
Vương Trung Tự là một vị đại soái thiên tài kiệt xuất mới của đế quốc Đại Đường sau Lý Tĩnh, không chỉ có dụng binh như thần, trí dũng nhiều mặt, hơn nữa phẩm chất cao thượng, có uy vọng địa vị cực cao, khi còn nhỏ đám luận binh pháp với Lý Long Cơ, Huyền Tông hoàng đế đã nói tương lai hắn chắc chắn trở thành tướng tài. Một đại thần nổi danh tướng tài như vậy, cho dù hận Tiêu Duệ thấu xương, cũng không đến mức điều binh đến Tiêu gia động đao động thương.
Tiêu Duệ thở phào một cái, nói:
- Mẫu phi, thái tử, hai người hãy an tọa, ta đi xem rồi về.
Võ Huệ Phi gật đầu:
- Cũng được, bản cung cho rằng bọn họ cũng không dám kiêu ngạo trước của Tiêu gia, con đi xem chuyện gì xảy ra.


Vương Trung Tự vừa mới nhận lệnh trở lại Trường An không tới hai canh giờ, vừa mới vào thành chợt nghe nói chuyện đám người Vương Lượng bị Tiêu Duệ ra sức đánh một trận. Con trai bị đánh, còn thiếu chút nữa bị hỏi tội, Vương gia bởi vậy cũng mất hết mặt, đương nhiên Vương Trung Tự cực kỳ bực bội trong lòng. Nhưng tâm tư hắn trầm ổn, lại thêm biết con trai là loại hàng gì, nếu không phải nhìn Võ Hương Lăng khóc lóc sướt mướt và Vương Lượng đau khổ cầu xin, không những không mở miệng ấm ức, hắn còn muốn hưng hăng giận dữ khiển trách Vương Lượng một phen.
Vương Trung Tự cân nhắc thêm, mơ hồ cảm giác việc này không đơn giản như vậy, liền vội vàng ra cửa hỏi thăm Cao Lực Sĩ. Hắn và Cao Lực Sĩ quan hệ cá nhân rất tốt, hắn muốn thám thính ra một chút tin tức từ chỗ Cao Lực Sĩ, nhưng hắn còn không có chạy tới Phủ Đại tướng quân Cao Lực Sĩ, thủ hạ của hắn chính là nha binh liền bị mẹ con Vương Lượng “kích động”.
Hai mẹ con này thật sự là nghẹn một hơi. Trong mắt họ, chọc tới Tiêu gia chính là Hoàng Phủ, cũng không phải Vương Lượng, vì cái gì ngay cả hắn cũng liên lụy cùng một chỗ? Đánh cũng đánh, mắng cũng mắng chuyện tình hết sức nhục nhã, hắn cũng không hề để ý đến mặt mũi Vương Trung Tự đại soái biên quan này. Tiêu Duệ có quyền thế, nhưng Vương gia cũng không phải dễ chọc. Vương Trung Tự không chỉ là Tiết độ sứ, còn là công tước, mà bản thân Võ Hương Lăng lại là thân thích với hoàng phi được sủng ái, cho tới bây giờ đều là mẹ con Vương gia cao cao tại thượng, khi nào chịu qua uất ức này?
Hơn trăm tên nha binh này của Vương Trung Tự đều là thân tín dưới tay theo hắn chinh chiến nhiều năm, vô cùng trung tâm với hắn. Những quân tướng hàng năm sinh sống trên chiến trường này ý nghĩ đơn giản, trong quân cũng không phải loại lương thiện gì, cũng là những kẻ quen kiêu ngạo cậy chủ. Nghe nói công tử và chủ mẫu đại soái bị Tiêu Duệ làm nhục, mỗi người không thể át giận, kêu gào phải tìm Tiêu Duệ đòi công lý.
Những quân binh nhiệt huyết sôi trào này, trong mắt chỉ có đại soái, làm sao xem tới đám quyền quý trong kinh thành này, Tiêu Duệ trong lòng bọn họ không khác gì quan lại chuyện tốt thì thiếu chuyện xấu có thừa trong kinh. Cứ như vậy, hơn trăm nha binh dưới sự thống lĩnh của Ngụy Tân tay cầm mạch đao lạnh như băng, hùng hổ đi về phía Tiêu gia.
Thấy đám nha binh phẫn nộ mà đi, Võ Hương Lăng dần tỉnh táo lại, sắc mặt không khỏi có chút tái nhợt. Nàng phát run lên trong lòng, lúc này mới ý thức được có lẽ mình đã phạm vào một sai lầm không thể tha thử, nàng khẩn trương phái người đi phủ Đại tướng quân Cao Lực Sĩ báo tin cho Vương Trung Tự.
Đám nha binh đằng đằng sát khi tụ tập ngoài cửa Tiêu gia, đánh trống reo hò. Kỳ thật, bọn họ cũng là nhất thời kích động, muốn giáp mặt chất vấn Tiêu Duệ vì cái gì ức hiếp người như vậy mà thôi, cũng không có tâm tư đánh Tiêu gia. Chỉ có điều những quân binh này quá mức thô lỗ, trên thân thể lại phát tán một cỗ sát khí và máu tanh dầy đặc. Bọn họ đánh trống reo hò như vậy, tôi tớ Tiêu gia tinh thần luống cuống.
Bọn thị vệ người Bặc khẩn trương nắm cung tiễn, hộ vệ cửa lớn Tiêu gia.
Sắc mặt Tiêu Duệ âm trầm chậm rãi đi ra từ trong viện, một đường đi đến cửa lớn, hắn tách thị vệ người Bặc, đứng trên bậc thang cửa lớn phủ đệ của mình, nổi giận nói:
- Các ngươi muốn làm cái gì? Tấn công Trung dũng hầu phủ, các ngươi không muốn giữ cái đầu phải không?
Đám nha binh đánh trống reo hò như trước.
Ngụy Tân tiến lên, hung hăng cắm mạch đao trên tay xuống đất, lưỡi đao lạnh như băng phản xạ hàn quang dày đặc dưới ánh chiều tà.
Mày Tiêu Duệ nhảy dựng, lòng bàn tay nắm chặt.
Một chút lửa thiêu đốt sôi trào lên trong lòng hắn.
Không nói gì khác, trong thành Trường An này, thật đúng là không ai dám sử dụng hung khí trước mặt Tiêu gia, Tiêu Duệ nhìn mạch đao lắc lư dưới ánh chiều tà, lạnh lùng cười, im lặng không nói.
- Tiêu đại nhân đúng không? Mạt tướng Hiếu dũng giáo úy Ngụy Tân dưới trước Phạm Dương Tiết độ sứ đại soái. Mạt tướng cũng những huynh đệ này của mạt tướng, muốn hỏi Tiêu đại nhân một chút, công tử nhà ta phạm vào tội gì, để ngươi nhục nhã như vậy?
Ngụy Tân tiến lên một bước, trên khuôn mặt ngăm đen hiện lên vẻ kiệt ngạo.
Tiêu Duệ thản nhiên cười:
- Bản quan làm việc, còn cần một giáo úy nho nhỏ ngươi đến quản sao?
Ngụy Tân hừ một tiếng:
- Ức hiếp lên đầu Vương gia, chúng ta không thể không quản. Hừ, Vương gia cũng không phải dễ bắt nạt.
Ngụy Tân nói xong, không ngờ càn rỡ đưa tay nắm lên chuôi mạch đao, trầm giọng nói:
- Cho dù Ngụy Tân chết, cũng muốn trút cơn giận này cho công tử và đại soái nhà ta!
Tiêu Duệ bĩu miệng:
- Ngươi đây là uy hiếp bản quan sao?
Ngụy Tân ngạo nghễ không nói, hơn trăm nha binh đứng phía sau hắn chậm rãi tiến về phía trước.
Tiêu Duệ khoát tay áo:
- Ngụy Tân, xem mặt mũi Vương Trung Tự một lòng vì nước, chỉ cần ngươi nhanh chóng lui đi, bản quan coi như không nhìn thấy cái gì, như vậy thôi đi.
Ngụy Tân rút mạch đao ra hô một tiếng:
- Các huynh đệ, mọi người có đáp ứng hay không?
- Không, không đáp ứng.
Hơn trăm nha binh phát ra tiếng rít gào cuồng dã.
Tiêu Duệ phẫn nộ một câu nói không nên lời. Hắn âm thầm bi ai cho Vương Trung Tự, nghe nói hắn luôn trị quân nghiêm khắc, như thế nào nha binh thủ hạ đều là loại này? Trước đó không lâu, là bọn họ ngang ngược ngoài thành, lần này, cầm đao tấn công phủ đệ mình vẫn là bọn họ!
Hắn lại không biết, Vương Trung Tự thương lính như con, đối với nha binh của mình thân như huynh đệ, nghiêm thì nghiêm, nhưng tin tưởng mù quáng không ít, dần dà, những nha binh này khó tránh khỏi có vài phần kiêu ngạo. Hơn nữa, bọn họ trung thành như một với Vương Trung Tự, nghe được Vương gia bị ức hiếp còn khó chịu hơn so với bản thân chịu nhục, đúng là loại “căm phẫn” thành lập trên cơ sở hết sức trung thành, trực tiếp làm cho bọn họ “quên hết tất cả”.
Vốn Tiêu Duệ không muốn nháo lớn chuyện này, bởi vì trong mắt hắn, Vương Trung Tự là tướng tài Đại Đường không thể thiếu, nếu bởi vì loại việc nhỏ này bị kéo xuống ngựa, cũng không phải chuyện gì tốt với Đại Đường.
Nhưng đám nha binh này thật sự là kiêu ngạo, bởi vậy có thể thấy được, bọn họ ở trong quân cũng không phải thứ tốt gì.
Tiêu Duệ phẫn nộ phất tay:
- Bản lĩnh thật lớn, được, được, bản quan ở trong này, ta thật muốn xem các ngươi ai dám đụng đến một đầu ngón tay của ta!
Tiêu Duệ ngang nhiên đi xuống bậc thang, đi thẳng vào vòng vây của đám nha binh.


Tiếng vó ngựa dồn dập như sấm, mấy trăm Võ lâm quân dưới sự chỉ huy của hai người Lệnh Hồ Xung Vũ và Lý Tự Nghiệp chạy nhanh tới, lập tức, bao vây hơn trăm nha binh trong quân Phạm Dương của Vương Trung Tự lại. Sĩ tốt Võ lâm quân giơ mạch đao trong tay lên, quang ảnh như mưa.
Hiện giờ Tiêu Duệ cũng là Hữu vũ vệ tướng quân, có hơn một vạn trong 2 vạn Võ lâm quân phòng vệ kinh thành dưới trướng hắn. Tiêu gia đến báo tin, Lệnh Hồ Xung Vũ và Lý Tự Nghiệp trước tiên điều Võ lâm quân, chạy tới Tiêu gia.
Lý Tự Nghiệp một thân giáp trụ, rút mạch đao trong tay, thân hình hùng tráng đi lại như đồi núi. Hắn chậm rãi đi đến bên người Tiêu Duệ, khom người nói:
- Đại nhân!
- Không cần nói, tấn công Trung dũng hầu phủ có ý hiếp bức mưu hại bản quan. Lý giáo úy, đi chém đầu Ngụy Tân cho ta, những người khác chờ đưa tới Vạn Niên huyện nha trị tội!
Tiêu Duệ không chút do dự, trầm trầm chỉ huy xuống tay.
Tiêu Duệ lúc này thật sự động sát cơ. Nhiều Tiết độ sứ như vậy, lỗ hổng này mở ra, nếu nha binh thuộc hạ của ai, cũng chạy đến Tiêu gia làm ầm ĩ, ai cũng có thể cầm mạch đao lắc lư trước mặt mình, thế này sao được!
- Vâng!
Lý Tự Nghiệp nghiêm nghị lên tiếng, vung ngang mạch đao trong tay:
- Ngươi nào là Ngụy Tân, là hán tử tự mình đứng ra!
Ngụy Tân cắn chặt răng, vừa đứng ra, đang muốn nói vài câu hung ác, các đó không xa lại truyền đến một tiếng kêu khàn khàn:
- Tiêu đại nhân, Tiêu đại nhân, dưới đao lưu người!
Khóe miệng Tiêu Duệ co rúm, thầm nghĩ: Vương Trung Tự ngươi đã đến rồi, nhưng ta thật muốn nhìn xem, lúc này ngươi muốn kết thúc như nào!
Tới đương nhiên là Vương Trung Tự. Vương Trung Tự ở trong phủ Cao Lực Sĩ, mông ngồi chưa ổn, liền nhận được tin tức này, biết nha binh thủ hạ của mình không ngờ đeo đao đi Tiêu gia, trên trán Vương Trung Tự không khỏi toát ra một tầng mồ hôi lạnh, khẩn trương cáo từ muốn đi ngăn cản lại.
Cao Lực Sĩ đưa hắn ra cửa, không kìm nổi trầm giọng nói:
- Lão Vương, lúc này ngươi chọc phiền toái lớn, cho dù Tiêu Duệ không hề so đo, chỉ sợ hoàng thượng cũng không buông tha ngươi.
Đầu vai Vương Trung Tự run lên, vội vàng chắp tay, lên ngựa, phóng như bay tới Tiêu gia.
- Tiêu đại nhân!
Vương Trung Tự xoay người xuống ngựa, xấu hổ cúi người thi lễ.
Tiêu Duệ thản niên cười, quay đầu lên trời, ngẩng đầu không nói gì.
Vương Trung Tự giận dữ trong lòng, tiến lên hung hăng đánh Ngụy Tân một cái bạt tai, run giọng giận dữ hét:
- Các ngươi, các ngươi thật sự là cả gan làm loạn, các ngươi, đáng chết!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.