Tả Thiếu Dương không biết rằng mình bất tri bất giác ngồi suy nghĩ đã nửa canh giờ, ngẩng đầu lên không thấy phụ nhân đâu nữa, con đang đau bệnh mà bà ta chạy đi đâu rồi? Quay sang giường nhìn đứa bé, thì thấy hai mắt nó đảo tròn, không kêu đau nữa, chuyện gì thế này?
Lương y công cũng không thấy đâu cả.
Đang định hỏi dược đồng thì chợt nghe thấy tiếng cười nói ở ngoài cửa, rõ ràng của phụ nhân kia, cả tiếng Lương y công, tiếp đó thấy bà ta dẫn hai ông già đi vào, một tóc đen một tóc trắng. Ông già tóc trắng kia da dẻ hồng hào, râu cũng trắng như tuyết, dài tới bụng, rất khó đoán tuổi, bảo một trăm cũng đúng, mà nói bảy tám chục cũng không sai. Còn ông lão tóc đen kia da mặt sạm đen của người dãi dầm mưa gió, nhìn e phải tới bảy tám chục tuổi, kỳ một cái là râu tóc lại đen xì, mắt sáng, tinh thần quắc thước.
Thời đó không có thuốc nhuộm, đột nhiên ý thức được chuyện gì, kích động đứng bật dậy.
Lương y sư đi lên trước đưa tay giới thiệu:
- Tả đại nhân, mau mau diện kiến hai vị lão thần y, đây là Hứa lão, còn đây là Tôn lão.
Hứa Dận Tông chính là ông già râu trắng, còn Tôn Tư Mạc là ông già râu đen.
Tả Thiếu Dương mồm cứ há ra như thằng ngốc, cảm giác tay chân thừa thãi, không biết làm gì, lắp ba lắp bắp một lúc mới nói lên lời:
- Vãn bối Tả Trung, bái kiến hai vị lão nhân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-duong-tieu-lang-trung/2376499/chuong-461.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.