Tả Thiếu Dương xua tay, Bành Bính mà hiểu lầm thì nguy, nói ngay:
- Đại ca, đệ cần mảnh đất trồng thuốc thôi, đâu phải xây dựng hoa viên, đào ao làm cái gì.
Bành Bính đúng là hiểu lầm thật, ông ta cứ tưởng Tả Thiếu Dương nói thế thôi, giống như chuyện La công công giám định cổ vật vậy, bất kể mục đích thế nào, bề ngoài tỏ ra đường hoàng mới được, ai đi trồng thuốc trong thành chứ:
- Trồng thuốc thật sao?
Tả Thiếu Dương cười khổ:
- Thật, đệ lần này đào rất nhiều cây trên núi xuống, đem về nhà trồng.
Bành Bính nhìn Tả Thiếu Dương một lúc, gãi đầu:
- Vậy thì xong rồi đấy, nếu đệ cần gì thêm cứ bảo với giám công.
- Vâng, đa tạ đại ca.
- Huynh đệ trong nhà mà, không cần khách khí.
Tả Thiếu Dương kiểm tra lại cho Bành Bính một lần nữa, rồi kê đơn, trong đó lượng dùng phụ tử mạnh hơn của Tôn Tư Mạc tới năm lần, tất nhiên là phải dùng phụ tử y mang tử Hợp Châu lên, phải giục bên Hằng Xương dược hành nhanh lên mới được, thuốc y không còn nhiều, không có thời gian bào chế, lại không muốn đám Kiều Xảo Nhi làm việc này.
Ngần ngừ một lúc Tả Thiếu Dương, hỏi:
- Đại ca, đệ muốn hỏi thăm một người, không biết đại ca có biết không?
- Là ai, nếu biết nhất định ta sẽ nói.
- Một người tên là Tiêu Hải Bác, trước kia làm quan trong triều, đệ không nhớ là quan gì.
Bành Bính thoáng giật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-duong-tieu-lang-trung/2376494/chuong-459.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.