Người nắm kiến thức thực sự không phải là người nói ra những lời cao vời sâu xa, mà là người biết biến thứ xâu xa thành đơn giản dễ hiểu, Tả Thiếu Dương không chỉ khám bệnh bốc thuốc, mà còn giảng giải chi tiết về bệnh tình, đơn giản dễ hiểu, người bệnh chỉ cần nghe y phân tích bệnh tình, không ai không tin.
Kỳ thực Tả Thiếu Dương cũng lâu rồi không làm thế, nhưng hôm nay lấy danh tiếng, gần như có thể nói là y khoe kiến thức rồi.
Buổi sáng khám cho mười người bệnh, buổi chiều có bảy người, vừa hết giờ làm nghênh ngang về trước, không đứng lại nhường đường cho Liêu y giám vừa từ phòng đi ra, ông coi ta như không tồn tại, ta cũng coi ông như cục cứt, không tôn trọng người ta đừng mong người ta tôn trọng mình.
Thực ra chuyện hôm nay Tả Thiếu Dương làm rất dễ đắc tội với người khác, vì không lang trung nào thích người khác bình phẩm về đơn thuốc của mình, nhưng ở y quán này, y còn sợ đắc tội với người ta sao?
Tiếp theo cứ như vậy mà làm, nhưng cũng không thể quá đáng, không thể hôm nào cũng làm thế, vừa đủ để người khác khó chịu thôi, mấy y sư liền bảo hỏa kế nếu có người bệnh đúng như tờ giấy kia thì dắt vào cho Tả đại nhân, không ai muốn đơn thuốc của mình bị y đánh giá nữa, chẳng may kê đơn sai bị y nói thẳng ra trước mặt bao người thì dấu mặt vào đâu.
Thế nên tới ngày thứ ba thì Tả Thiếu Dương không cần ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-duong-tieu-lang-trung/2376458/chuong-440.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.