Liêu y giám vốn định gây khó dễ cho Tả Thiếu Dương một lúc nữa, ai ngờ y nói đi là đi, tức run người:
- Ngươi xem, ngươi xem, cái thứ ngông cuồng đó, không coi bản quan ra gì nữa sao?
- Đại nhân bớt giận, cậu ta còn trẻ người non dạ.
Lưu y chính nói thế, trong lòng thầm khinh bỉ, ông thất lễ trước tự làm xấu mặt mình còn trách ai được.
- Hừm, được rồi, ông đi đi, à, gọi Mã y chính tới đây cho bản quan.
- Vâng.
Lưu y chính khom người, đi lùi ra ngoài, thấy Tả Thiếu Dương đứng đợi ở đại sảnh, dẫn y tới gian phòng ngoài cùng bên phải:
- Tả đại nhân, đây là phòng khám của cậu, phòng ta ở bệnh cạnh, có gì cứ gọi.
Nói tới đó bổ xung thêm:
- Lúc ta mới tới đây cũng như vậy đấy, rồi dần dần sẽ quen thôi, phấn chấn lên.
Tả Thiếu Dương rất có thiện cảm với vị y chính nhiệt tâm này, khom người chân thành nói:
- Đa tạ Lưu đại nhân chỉ bảo.
Lưu y chính mỉm cười hài lòng, vỗ vai y, sai người đi gọi Mã y chính.
Mã y chính sang phòng Liêu y giám, vừa mới vào đã khoe khoang:
- Liêu đại nhân, vừa rồi ti chức cho tên tiểu tử không biết trời cao đất dày đó nếm mùi nhục nhã, làm y tức tới suýt hộc máu.
- Chỉ mới tức thôi thì có tác dụng gì, loại cuồng đồ đó dứt khoát không thể để lại nơi này.
Liêu y giám vuốt râu hậm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-duong-tieu-lang-trung/2376450/chuong-436.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.