Lại là vì chuyện thi cử đó, Tả Thiếu Dương bị nó dày vò tới nổi khùng rồi:
- Nàng biết cả mấy chuyện này sao?
Tiểu Muội gật đầu:
- Thời gian trước nhiều người tới Hợp Châu thi, họ nói với nhau nhiều chuyện lắm, nên Tiểu Muội biết.
Tả Thiếu Dương bực bội, vung tay nói với giọng bất chấp:
- Ta không cần, dù sao ta cũng không muốn làm quan, ta chỉ muốn nàng thôi.
- Không được.
Tiểu Muội hết cả hồn vìa:
- Thiếu gia, làm quan là chuyện vinh tông diệu tổ, thiếu gia, không được đâu... Thiếu gia mà làm thế, Tiểu Muội sẽ thành tội nhân thiên cổ của Tả gia mất.
Tả Thiếu Dương cứ tưởng nói thế Tiểu Muội sẽ cảm động vui sướng nhào vào lòng y làm nũng rồi thỏ thẻ nói không cần vì mình bỏ sĩ đồ, ai ngờ dọa nàng sợ hãi thế này, vội vàng dỗ dành:
- Được, được, nàng yên tâm, ta không bỏ thi đâu.
Tiểu Muội nhìn thẳng vào mắt y, giọng kiên quyết:
- Thiếu gia, ngày sau còn dài, quyết không thể vì tư tình nhi nữ mà làm hỏng tiền đồ, có câu nói kia của thiếu gia, Tiểu Muội dù khổ tới mấy cũng chịu được.
Trong một tích tắc Tả Thiếu Dương còn tưởng trước mắt mình là Bạch Chỉ Hàn, không muốn nói tiếp chuyện chán chết này nữa, đổi chủ đề:
- Phải rồi, nhà ta thuê thêm người sao, ta thấy ở dưới, lại còn mang bầu.
Tiểu Muội nở nụ cười khó phân biệt được vui hay buồn:
- Đó là Cúc Hương,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-duong-tieu-lang-trung/2376411/chuong-415.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.