Chương trước
Chương sau
Tả Thiếu Dương thấy cũng đáng, có được thì phải có mất, muốn dứt điểm chuyện Vu gia, liều chút cũng đáng, nghĩ một chút nói:

- Ta chưa tới tuổi nhận đồ đệ, thế này đi, ngươi đi tìm cha ta bái sư, nếu cha ta đồng ý, ta sẽ đi với ngươi, còn nữa, nếu chuyện thuận lợi, ta cũng sẽ nói thẳng với Chân lão thần y, ngự sử đại nhân, ngươi học nghệ chưa tinh, chưa đủ khả năng hành y lẫn làm y quan.

Ngũ Thư hơi ngần ngừ, cuối cùng vẫn gật đầu với phương án này.

Tả Thiếu Dương dẫn Ngũ Thư tới phòng cha, tên này mồm mép khéo léo biết lấy lòng người, Tả Quý vuốt râu gật gù không thôi, ông sao không nhận ra lời của hắn là giả dối, nhưng nhi tử dẫn tới, ắt phải có lý, dù sao có dạy y thuật cũng do nhi tử lo, nên gật đầu đồng ý.

Tiếp đó Ngũ Thư vội vàng chạy ra Đông thị, mua các thứ cần thiết, Tả Quý làm một bàn cúng, nghi lễ hoàn thành, tuyên bố hắn là đồ đệ thứ ba của mình, sau đại sư huynh Tả Thiếu Dương và nhị sư huynh Nghê Trí.

Tả Thiếu Dương nghĩ tới lúc Ngũ Thư ra mắt nhị sư huynh đã thấy buồn cười.

Vì Chân lão thần y chỉ triệu kiến Ngũ Thư, cho nên Điền Phong không theo, hơn nữa qua sự kiện này hắn linh cảm Tả Thiếu Dương, là kẻ kiêu ngạo chẳng thích lấy lòng người khác, chỉ là nhớ tới dung mạo tuyệt thế của mỹ từ đó, không khỏi có chút ngẩn ngơ, nhanh chóng lắc đầu xua đi, chỉ cần mình đỗ đạt cao, tương lai rộng mở, mỹ nữ cỡ nào chẳng có.

Tả Thiếu Dương và Ngũ Thư lên xe ngựa tới hậu trạch Chân thị y quán, đây là nơi Chân Quyền sinh sống, Ngũ Thư phục hồi rất nhanh, trên đường đi lại luôn mồm nịnh nọt Tả Thiếu Dương, như chưa từng có chuyện gì xảy ra, Tả Thiếu Dương cũng thêm nhận thức về loại người như hắn, hoặc dứt khoát cắt đứt không liên quan, còn không phải chuẩn bị tâm thái tốt, vì giận hắn cũng bằng thừa.

Tới cửa, Ngũ Thư thậm chí không cần đưa thiếp, trông hắn và gác cửa vô cùng thân thiết, mà hắn lên kinh thành được mấy ngày đâu, tên này đúng là quá si mê công danh sĩ đồ, bỏ lỡ thiên phú kinh thương, thật đáng tiếc.

Trông cửa chạy tới cúi gập người:

- Ngũ công tử đã tới, lão thái gia nhà tiểu nhân hỏi mấy lần rồi đấy ạ.

Ngũ Thư búng tay ra một mẩu bạc vụn, khôi phục phong thái đại công tử, vỗ vai hắn:

- Vất vả rồi, dẫn ta vào gặp lão thần y.

Trông cửa nhận miếng bạc, cười híp cả mắt, nhìn thấy Tả Thiếu Dương, cười bồi hỏi:

- Vị này là?

- Đây là đại sư huynh của ta.

- Chuyện này..

Trông cửa tỏ ra khó xử:

- Lão thái gia chỉ triệu kiến ngũ công tử, người khác e là..

Ngũ Thư trừng mắt lên:

- Cho ngươi biết, Đại sư huynh của ta là danh y Hợp Châu, cực kỳ khó mời đấy, lần này tới đây là vì chữa bệnh cho ngự sử đại phu, ngươi mà làm lỡ thời gian để bệnh tình ngự sử đại phu nặng thêm thì cẩn thận cái đầu.

Trông cửa rối rít cúi mình tạ tội:

- Tả công tử, thứ tội, tiểu nhân chỉ là tên trông cửa nhỏ bé, bảo sao nghe vậy, không dám tự ý quyết định, đợi tiểu nhân vào bẩm bảo.

Tả Thiếu Xương xua tay:

- Không cần phiền thế, tam đệ, đệ vào bái kiến lão thần y, cứ như thật bẩm báo, nhớ kỹ, đừng có hứa trước điều gì, ta phải khám bệnh mới biết, tuyệt đối không được đảm bảo, ta ở ngoại đợi.

Ngũ Thư vâng lời, trông cửa cũng thở phào mời Tả Thiếu Dương tới hoa sảnh chờ đợi, bảo nha hoàn mang trà lên, sau đó dẫn Ngũ Thư đi vào trong.

Trong thời gian ngồi đợi ở hoa sảnh, Tả Thiếu Dương tranh thủ nghiền ngẫm lại những kiến thức về phù thũng, lát nữa thế nào hai vị lão thần y cũng kiểm tra, mà hồi ở Hợp Châu y chữa trị không ít, kinh nghiệm khá phong phú.

Cốc trà vừa nguội thì có phó tòng đi ra lễ phép nói:

- Tả công tử, lão thái gia nhà tiểu nhân có lời mời.

Tả Thiếu Dương theo nô phó vào nội đường, nơi này vào mùa khác có lẽ đẹp hơn, bây giờ cây cối rụng hết lá, gió lạnh thổi ù ù, cửa sổ đóng chặt, hành lang đi lại cũng buông rèm che kín, khá tối tăm âm u, cảm nhận duy nhất của Tả Thiếu Dương là rất rộng.

Đứng trước rèm cửa dầy, Tả Thiếu Dương hít sâu mấy hơi, hồi hộp toát mồ hôi tay, y sắp được gặp hai vị lão thần y trong truyền thuyết rồi.

Bước vào phòng lập tức ấm áp, còn xông hương, khá dễ chịu, bên trong có năm sáu người, ngồi ở thái sư ỷ chính giữa là hai lão giả râu tóc bạc phơ, người béo hơn thì trán hói quá nửa rồi, trơn bóng như quả dưa hấu, da dẻ hồng háo, không thấy nếp nhăn nào, miệng cười hiền hòa. Vị gầy thì mặt nghiêm nghị, khó đăm đăm, như ai cũng nợ tiền ông ta vậy.

Thứ đến là đôi trung niên phu phụ không có bất kỳ điều gì đặc biệt, y phục hoa lệ thế nào thì là điều không cần kể tới, còn có một người trẻ tuổi, gò má cao, môi mỏng, đôi mắt sáng có thần, bộ dạng thanh niên tuấn kiệt.

Ngũ thư ngồi phía bên còn lại, thấy Tả Thiếu Dương đi vào thì đứng dậy giới thiệu:

- Sư huynh, đệ dẫn tiến một chút.

Đưa tay lần lượt từ lão giả béo:

- Đây là lão chưởng quầy của Chân thị y quán, Chân lão thần y.

Tới lão giả gầy:

- Đây là đại lão gia của thái thường tự. Ba vị này là Đỗ lão gia, Đỗ phu nhân và Đỗ công tử. Còn đây là Đại sư huynh của tiểu nhân, họ Tả, tên Thiếu Dương, thiếu chưởng quầy của Quý Chi Đường Hợp Châu.

Tả Thiếu Dương chắp tay vái một vòng, lòng có chút kích động:

- Học sinh Tả Thiếu Dương, bái kiến hai vị lão thần y, Đỗ lão gia hiền khang lệ và Đỗ công tử.

Nghe Tả Thiếu Dương tự xưng học sinh chứ không phải tiểu nhân như Ngũ Thư, hơn nữa tướng mạo đường đường, ánh mắt đầy sự ngưỡng mộ, không có chút vẻ nịnh nọt nào, Chân Quyền khẽ gật đầu, xua bàn tay múp míp:

- Tả công tử, không cần đa lễ, ngồi đi.

Ba người Đỗ gia đều cười gật đầu đáp lễ, chỉ Chân Lập Ngôn liếc mắt một cái rồi thôi, quan cách mười phần.

Ngũ Thư nhường chỗ Tả Thiếu Dương ngồi.

Chân Quyền cười tủm tỉm:

- Dao Nhi có nhắc tới Tả công tử, còn đưa hai bài thơ của công tử cho lão hủ xem, rất lắm, công tử tuổi trẻ tài cao, tạo nghệ hai mặt đều có thành tựu, xưng nho y cũng không phải quá.

- Học sinh không dám.

Tả Thiếu Dương hơi cúi mình, được lão thần y khen ngợi, tất nhiên là thấy vinh dự:

Chân Lập Ngôn quan sát Tả Thiếu Dương rất kỹ càng:

- Dao Nhi từng nhờ lão phu đi tìm Vu lão thái y nói chuyện, thuyết phục được nó không phải tầm thường.

- Vì chuyện không ra gì của học sinh, kinh động tới hai vị lão thần y, thật xấu hổ.

Chân Quyền rất ôn hòa:

- Không việc gì phải xấu hổ, trai lớn cưới vợ gái lớn gả chồng, tìm kiếm một tức phụ môn đăng hộ đối là tâm nguyện mỗi một người làm cha mẹ, hôn sự của Dao Nhi cũng làm lão hủ rất đau đầu.

- Chân tiểu thư tâm địa thiện lương, nhất định tìm được tuyệt phối.

- Con cháu có phúc của con cháu, khỏi phải quản chuyện chúng nó, trời cao ắt có an bài.

Chân Lập Ngôn cắt lời:

- Chúng ta nói vào chuyện chính đi.

- Đúng thế, nghe Ngũ công tử nói, Tả công tử có chút tâm đắc chữa bệnh phù thũng, thánh thượng hạ lệnh huynh đệ ta chữa bệnh cho Đỗ đại nhân, chỉ tiếc bọn ta cô phụ hoàng ân, không thể trị được, may nhờ phương thuốc của công tử đem dùng chữa cho Đỗ đại nhân hiệu nghiệm, không biết công tử cao kiến gì để trị dứt điểm bệnh này không?

Lão thần y khảo vấn, Tả Thiếu Dương chuẩn bị trước nên đối đáp trơn tru, tất nhiên y lựa chọn tri thức thời Đường Tống nói ra, không quá vượt kiến thức thời đại.

Chân Lập Ngôn nghe xong hỏi:

- Tả công tử, trong điệp thư của lệnh sư đệ có viết phương thuốc tên Việt tỳ gia thuật thang, chính là phương thuốc đã dùng với Đỗ đại nhân, Tả công tử từ đâu có được phương thuốc này?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.