Tả Thiếu Dương không nhịn được cười, chả trách hắn tự nhận bản thân tư chất có hạn,đúng là tên đại thiếu gia ngu xi đần độn, ỷ vài đồng tiền coi mình trên người khác, làm dược đồng cho hắn, thế mà thằng ngu này cũng nói ra ngoài miệng được, coi thiên hạ ai cũng ngu như hắn sao, hai vị lão thần y cũng không chữa nổi, Tả Thiếu Dương không muốn dính vào nạp mạng:
- Ngươi đừng mong ta giúp ngươi, chân thành khuyên ngươi một câu, ngươi tốt nhất cũng đừng có đi, thừa nhận với người ta mình không có khả năng, rút ra khỏi vụ này.
Ngũ Thư mặt mày nhăn nhó:
- Đệ không muốn đi, nhưng Đỗ gia không tha cho đệ, mà nếu không đi thì người ta sẽ nghĩ gì? Cho rằng đệ không có bản lĩnh..
Tên này nguy tới nơi rồi vẫn nghĩ cách trục lợi, Bạch Chỉ Hàn nói không sai, lòng tham con người khó thỏa mãn, hắn thích hợp làm thương nhân hơn hành y, Tả Thiếu Dương lạnh lùng nói:
- Ngươi thấy mình có bản lĩnh đó à?
Ngũ thư cười nịnh bợ:
- Đệ không có bản lĩnh đó, cho nên mới nhờ tới Tả huynh.
- Ngươi không tự lượng sức, muốn nổi tiếng, muốn quan tước, ta không ngăn cản. Chuyện này ta không muốn dây vào.
- Đệ cũng biết rồi, Vu lão thái y hối hôn, bá phụ tức giận, dứt khoát muốn ở lại kinh thành kiện cáo, đệ kính phục vô cùng.
Ngũ Thư không muốn bỏ cơ hội này, dụ dỗ:
- Nếu như đệ chữa khỏi... À không chúng ta chữa khỏi bệnh cho ngự sử đại phu, có thể cầu ông ấy ra mặt, một bản tấu chương của ông ấy lên thánh thượng, Vu gia sao chống đỡ nổi.
Cái này … hắn nói có lý lắm, Tả Thiếu Dương giật mình, chẳng trách tự tin tới đây đưa ra yêu cầu vô lý này, y phát ốm ở cái kinh thành này rồi, cha ngay cả Tết cũng không định về nữa,càng dây dưa thì tính cha càng thay đổi, phải giải quyết sớm thôi.
Đỗ Yểm là trọng thần trong triều, tuy Đỗ gia có đánh tiếng tìm người, nhưng không phải một tiểu lang trung như mình có thể tự tiến cử mà người ta tin được, chẳng lẽ nhất định phải dính tới tên khốn kiếp này.
Ngũ Thư thấy Tả Thiếu Dương đã động lòng, liền tranh thủ rèn thép khi còn nóng:
- Đỗ đại nhân là viên quan quản bách quan, thiết diện vô tư, chỉ cần ông ấy ra mặt tra Vu thái y vì sao hối hôn, thế nào cũng tra ra. Còn giúp được huynh cướp tức phụ về. Bây giờ là cơ hội tốt nhất, nếu chúng ta thành công, cưới tức phụ là cái gì, thăng quan phát tài cũng trong tầm tay.
Tả Thiếu Dương thực sự đang cân nhắc thiệt hơn nếu đồng ý giúp ngũ thư, nhưng thấy hắn nhắc tới thăng quan phát tài thì mắt như có lửa cháy, liền tỉnh lại dứt khoát lắc đầu:
- Với ta mà nói, cô nương đó không nhất định phải cưới về, còn thăng quan phát tài, ta không hứng thú.
Ngũ Thư đang đầy hi vọng, đột nhiên nghe trả lời này thì rất kinh ngạc, trong mắt hắn, bị người ta hối hôn là đại sỉ nhục, mà Tả Thiếu Dương chẳng để ý, hắn có thế nhìn ra, Tả Thiếu Dương không phải giả vờ đề mặc cả, cố khuyên:
- Tả huynh....
Nhưng Điền Phong im lặng từ đầu tới giờ ngăn lại, chắp tay nói:
- Tả huynh, chuyện này huynh có giúp Ngũ huynh hay không, đệ không dám bình phẩm. Nhưng Chân lão thần y đã nói Đỗ đại nhân bị bệnh này sẽ chết chắc, mà phương thuốc của huynh đã có hiệu quả ban đầu, như thế chỉ có huynh mới cứu được, bây giờ huynh ngồi nhìn người bệnh chết mà không cứu, e là trái với đạo đức của người hành y.
Từ đầu tới giờ cứ thắc mắc Ngũ Thư lôi tên này theo để làm gì, qua chuyện hắn lừa ca cơ ở xuân lâu đủ biết kẻ này thủ đoạn rồi, Tả Thiếu Dương ung dung nói:
- Người ta chẳng tới tìm ta nhờ chữa trị, sao có thể nói ta thấy chết không cứu. Huống hồ người ta là ngự sử đại phu, không trị được, chẳng phải dẫn lửa thiêu thân sao?
- Ha ha ha, thì ra Tả huynh chữa bệnh nhìn người, xem ra người bệnh không bình đẳng trong mắt Tả huynh.
Giọng Ngũ Thư có chút mỉa mai:
- Một vị đại sư đã dạy ta thế này, nếu không có trí tuệ của Bồ Tát thì đừng làm việc của Bồ Tát, chữa bệnh cho người tất nhiên phải nghĩ tới an toàn bản thân trước. Giống như Hoa Đà, rõ ràng biết Tào Tháo đa nghi, vẫn nói muốn bổ đầu chữa bệnh, kết quả bệnh chưa chữa mà mạng chẳng còn.
- Huynh không xứng so với Hoa Đà.
Điền Phong nghiêm mặt lạnh lùng nói:
- Hoa Đà biết không thể làm, vì sao vẫn làm? Vì bệnh Tào Tháo không bổ đầu ra chữa, ắt chết không sai, hi sinh vì người bệnh, đó mới là bậc nhân y chân chính. Còn huynh? Y thuật có lẽ rất cao minh, nhưng y đức thì đừng nhắc tới Hoa Đà cho xấu hổ.
Ngũ Thư nơm nớp lo sợ, sợ Điền Phong nói quá làm Tả Thiếu Dương thẹn quá hóa giận phất tay bỏ đi thì nguy.
Tả Thiếu Dương tuy khó chịu, nhưng y không giận tới mức đó, vì tên Điền Phong này cũng chẳng phải hạng chính nhân quân tử như hắn thể hiện:
- Ngươi không cần khích tướng ta, chúng ta không lạ gì nhau nữa.
Ý nói, bản mặt các ngươi thế nào ta biết thừa rồi, ta không vạch trần ra là để giữ chút thể diện thôi.
- Ta nói những điều đó không phải là khích tướng Tả huynh để giải vây cho Ngũ huynh. Chính như vừa rồi Ngũ huynh nói, nếu Tả huynh đi được là tốt nhất, nhưng nếu Tả huynh sợ không trị được bệnh bị trách tội, bọn ta cũng không miễn cưỡng. Vì bọn ta cũng không rõ có kết quả này không, chẳng thể ép người khác mạo hiểm vì mình.
Điền Phong đổi giọng ngọt nhạt:
- Bây giờ Ngũ huynh bị lún vào rồi, không còn cách nào nữa, Tả huynh không đi, vậy chỉ còn cách thành thật thừa nhận rằng nghe lén phương thuốc này từ Tả huynh, Đỗ gia hẳn tới tìm, khi đó Tả huynh đường hoàng trị bệnh cho người ta, có thể thương lượng trước có miễn tử kim bài rồi, còn Ngũ huynh thăng tiến tới đây là dừng thôi.
- Điền huynh nói đúng phần nào rồi, ta không muốn giúp là vì không muốn sinh ra một tên lang băm hại người, y thuật ngươi không ra cái gì, tham vọng lại quá lớn, sớm muộn gì cũng hại mình hại người, ngươi nên tự tỉnh lại đi, về kinh doanh dược hành là tốt nhất, ta thấy ngươi có thiên phú mặt này hơn.
Ngũ Thư mặt nhăn như quả mướp đắng:
- Tả huynh, lần trước đệ đã thề, sẽ không nhập sĩ làm quan, không chữa bệnh.
- Một sự thất tín, vạn sự sự không tin, qua sự kiện này, thứ lỗi, ta không tin lời thề đó của ngươi được nữa.
Bạch Chỉ Hàn đột nhiên lên tiếng:
- Thiếu gia, Chỉ Nhi nói một câu được không?
- Nàng nói đi, ta cũng đang định hỏi ý kiến của nàng đây.
Tả Thiếu Dương gật đầu:
- Chỉ Nhi cho rằng, Đỗ đại nhân là trọng thần trong triều, rường cột quốc gia, thiếu gia nên đi chữa trị, bệ hạ là người thánh minh, sẽ không giáng tội tùy tiện. Song chữa bệnh cho ngự sử đại phu không phải chuyện tầm thường, đến Chân lão thần y còn nói không chữa được thì chắc chắn bệnh vô cùng nghiêm trọng, nếu thiếu gia làm thư đồng chuyển lời, qua trung gian khó tránh khỏi sai sót, mạng người làm trọng mà, thiếu gia nên tự lấy thân phận chính mình đi.
Bạch Chỉ Hàn nhỏ nhẹ nói:
- Có thể làm như vậy, thiếu gia nhận Ngũ công tử làm đồ đệ, nói Ngũ công tử học bệnh không tinh, mới phải mời sư phụ tới.
Nói tóm lại Tả Thiếu Dương chữa được bệnh, Ngũ Thư đừng hòng sơ múi được gì.
Một phát biến từ dược đồng thành sư phụ, giai nhân quá ác độc đi, Ngũ Thư cũng không biết phản đối ra sao, nếu nói, chẳng phải mình chỉ có ý lợi dụng Tả Thiếu Dương để thăng tiến sao?
Điền Phong cũng không khỏi ngạc nhiên nhìn lại giai nhân này, chợt nhận ra đây chính là dược đồng từng theo Tả Thiếu Dương tới Long Châu trị bệnh, té ra lại là mỹ nữ điên đảo chúng sinh thế này, hơn nữa trí tuệ cũng không kém, long thầm sinh ghen tị.
Trong xã hội xưa, quân sư phụ, được gọi là tam cang giả, sư có quyền rất lớn, Tả Thiếu Dương có thể dùng quyền này kiểm soát hành vi của Ngũ Thư, nếu cần thiết trục xuất khỏi sư môn, tránh liên lụy, mà người bị hổ thẹn ở đây chỉ có Ngũ Thôi, Tả Thiếu Dương nắm ưu thế tuyệt đối.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]