Kiều Quan hít sâu một hơi:
- Tả công tử cứ nói thẳng.
- Không phải ý đó, mà bệnh này không phải ngày một ngày hai lành được, có thể vài tháng, thậm chí tới cả năm.
- Lâu vậy sao?
Kiều Quan có chút thất vọng:
Kiều Xảo Nhi lúc nãy còn khóc nức khóc nở, nghe Bạch Chỉ Hàn thủ thỉ một hồi, biết Tả Thiếu Dương không giận hay trách mình, bản tính quay trở lại, nàng là thế, một cô bé tính cách tươi sáng như nắng mai, ấm lòng mà không gắt:
- Không sao, ngay Chân thần y còn nói không chữa được mà, như thế khẳng định là khó rồi, ca ca cứ chữa thoải mái đi, có bị phế cái chân này thì đành chịu.
Tả Thiếu Dương xoa đầu nàng cười:
- Nha đầu này, bệnh trên người mình mà làm như bệnh của người khác, giây thần kinh muội phải to bằng giây thừng đấy.
Kiều Xảo Nhi xoay đầu né bàn tay Tả Thiếu Dương, không thèm nhìn y, Tả Thiếu Dương thấy buồn cười, nha đầu cứ thích làm người lớn, đưa tay búng mũi nàng, Xảo Nhi há miệng cắn, không đau nhưng Tả Thiếu Dương vờ kêu toáng lên xin tha, Kiều Xảo Nhi cười vui vẻ.
Bạch Chỉ Hàn thấy hết, tủm tỉm cười, còn Đinh thị thi thoảng khẽ huých vai trượng phu, nàng nhìn ra rồi, Kiều Xảo Nhi rất thích Tả Thiếu Dương, biểu hiện lúc gặp lại là rõ ràng nhất, chỉ là còn nhỏ thêm tính cách lắm lúc như đứa con trai, lại vô tử nên không tự biết đấy thôi.
Kiều Quan hiểu ý, nói ngay:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-duong-tieu-lang-trung/2376360/chuong-391.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.