Chương trước
Chương sau
Tả Thiếu Dương lau sạch tay, không chút chậm trễ vén chiếc váy vàng nhạt của Kiều Xảo Nhi lên, vì phòng nhỏ nên Vượng Tài đứng ngoài.

Kiều Quan cũng vội đi ra, thấy Tả Thiếu Dương chẳng hỏi han gì đã vén váy muội muội mình lên thì trong lòng khó chịu, hắn không biết lúc ở Hợp Châu, Tả Thiếu Dương chưa thương cho Kiều Xảo Nhi làm chuyện này nhiều rồi.

- Rốt cuộc là làm sao, muội kể cho ta nghe.

Kiều Xảo Nhi lau nước mắt:

- Muội cũng không biết làm sao nữa, tới kinh thành chân vẫn tốt, không cần chống gậy nữa, chạy nhảy cũng không thành vấn đề. Thế rồi chẳng biết vì sao hai tháng trước đột nhiên lại đau, mới đầu nhỉ thấy dậm gót đau thôi, sau đó nặng dần, nhấc chân lên cũng đau, còn không thể ngồi khoanh chân được, phải chống nạng. Cha muội đưa muội đi xem bệnh khắp kinh thành, uống thuốc cả rổ, không ích gì, nên đành tới Hợp Châu tìm ca ca.

- Sao ta không biết?

Tả Thiếu Dương vừa xem thương thế vừa hỏi:

- Khi đó huynh đã tới kinh thành rồi, nên không gặp, nhà muội tới Hợp Châu mới biết, thế là vội vàng quay lại kinh thành, tìm được tới khách sạn, bá phụ mắng cha muội một chập.

- Hả?

Tả Thiếu Dương ngẩng đầu lên:

Nhắc tới chuyện này Kiều Xảo Nhi thương tâm khóc lớn:

- Vì trước kia nhà muội hối hôn, làm bá phụ tức giận, mắng cha muội vong ân phụ nghĩa. Khi đó muội không biết, cha mẹ muội nói ca không thích muội...

Bạch Chỉ Hàn ngồi xuống ôm Kiều Xảo Nhi vào lòng an ủi, cùng là nữ nhân nàng hiểu tâm tình của Kiều Xảo Nhi lúc này.

Đinh thị ở bên ngoài thì thầm với trượng phu:

- Xem ra Xảo Nhi đích xác có tình cảm không bình thường với Tả công tử, chỉ là bản thân nó còn nhỏ không nhận ra, lúc tâm sự với muội cũng không nói thẳng hết ra như vậy, con bé vốn là đứa khéo léo … này chàng làm gì thế?

Kiều Quan đang đi đi lại lại, thi thoảng ngó qua cửa sổ nhìn vào trong phòng chợt cuống lên:

- Sao, sao tùy tiện vén váy nó như thế, nhìn thấy cả rồi, sau này Xảo Nhi gả cho ai được nữa. Còn cả dược đồng kia nữa, làm gì thế kia, sao Xảo Nhi lại ôm hắn, loạn, loạn rồi … không được.

- Thật là, chỉ nhìn thấy chân thôi, người ta là lang trung, nói thế lang trung phải lấy bao nhiêu thê thiếp cho đủ đây.

Đinh thị dở khóc dở cười, giữ trượng phu lại:

- Không phải nói trước kia ở Hợp Châu cũng do cậu ta trị bệnh cho Xảo Nhi sao, chắc chắn nhìn không ít lần. Dược đồng kia là nữ cải nam trang, thiếp ngửi có thấy mùi phấn.

Kiều Quan sững người, nhìn lại Bạch Chỉ Hàn một lúc, lẩm bẩm:

- Chả trách.

- Chả trách cái gì?

Đinh thị mắt lóe lên, dược đồng kia chắc chắn là giai nhân tuyệt sắc:

- Chả trách Xảo Nhi để cho hắn an ủi chứ sao.. Ài, mà nói thế chứ đằng kia toàn là lão lang trung, tuổi làm gia gia Xảo Nhi cũng đủ rồi, Tả công tử chưa thành hôn... nếu như Xảo Nhi và Tả công tử có duyên phận thì vẹn cả đôi đường.

Kiều Quan có cái nhìn khác về Tả Thiếu Dương là nhờ nghe Vượng Tài kể lại chuyện ở Quỷ Cốc tự, rất thán phục sự quyết đoán tỉnh táo, tài ứng biến của y, người như vậy nếu quyết tâm nhắm vào mục tiêu nào thì khả năng thành công rất cao, bất kể là y đạo hay quan đồ.

Bên trong phòng Kiều Xảo Nhi nhìn cái chân phải tím bầm, biến dạng của mình:

- Ca ca, có phải vì chân muội chưa khỏi hẳn đã bỏ đi, vết thương tái phát không? Nếu thế dù tàn phế cũng đáng đời...đó là trời phạt.

Tả Thiếu Dương gõ đầu Kiều Xảo Nhi:

- Ngốc, chân muội không phải do gẫy xương gây ra, vết thương lần trước hồi phục rất tốt.

Kiều Quan nãy giờ vẫn ở ngoài hóng, vội đi vào hỏi:

- Tả công tử, vậy xá muội bị làm sao?

Tả Thiếu Dương đã kiểm tra thương thế xong, chắp tay thi lễ:

- Thứ lỗi, lúc nãy thất lễ rồi, ta có nghe Xảo Nhi nói có huynh trưởng làm quan ở kinh thành, hẳn là huynh rồi.

- Chính phải, tại hạ bất tài làm việc bình sự Đại lý tự.

Kiều Quan chắp tay giới thiệu:

- Đây là chuyết kinh.

Hai bên chào hòi sơ qua, Tả Thiếu Dương nói về bệnh tình Kiều Xảo Nhi:

- Khi đó ta chỉ chú ý tới vết thương ở đùi, không chú ý tới nơi khác, nhưng từ triệu chứng xem ra, khi đó lệnh muội nhảy từ trên cao xuống, khiến tổn thương cả xương hông, tuy không tới mức gãy xương, song gãy ra huyết dịch tuần hoàn không thông, sinh hoạt tử xương.

Kiều Quan nghe tới hoại tử là cuống lên:

- Bệnh có nguy hiểm không?

Hắn quan tâm nhất không phải bệnh từ đâu mà ra, như thế nào, mà có chữa khỏi hành không?

Hoại tử xương dù là Trung y hay Tây y thì cũng rất khó giải quyết, lành được hay không quan trọng ở thời gian, càng sớm thì khả năng lành bệnh càng cao, bây giờ đã qua mấy tháng rồi, cho dù Tả Thiếu Dương có biết cách chữa trị thì cũng không nắm chắc hiệu quả tới đâu.

Đáng lý lang trung nên nói thật cho bệnh nhân, hơn nữa còn phải nói tới trường hợp xấu nhất để bệnh nhân chuẩn bị tâm lý, nhưng lúc này Kiều Xào Nhi day dứt vì chuyện Kiều gia hối hôn, rất nhạy cảm, Tả Thiếu Dương không đành lòng, liền cười nói:

- Không sao, bệnh nghiêm trọng, nhưng ta có thể chữa được.

Khuôn mặt Kiều Quan xuất hiện nụ cười hiếm hoi:

- Tốt quá rồi, chẳng trách Xảo Nhi cứ khen công tử y thuật cao minh, lần này công tử chữa khỏi cho xá muội, ắt chấn động kinh thành. Ta nhất định dẫn công tử tới gặp hai vị lão thần y, để họ biết còn có một tiểu thần y trẻ tuổi.

- Kiều huynh quá khen rồi, ta chẳng qua vừa vặn biết trị bệnh này thôi, còn xa mới so được với các vị lão tiền bối.

Tả Thiếu Dương cười gượng, y không nắm chắc chữa được bệnh cho Xảo Nhi, lời này không phải cố ý khiêm nhường, tới cha y còn khối thứ kinh nghiệm khiến y học hỏi, nói gì tới những nhân vật vang danh lịch sử:

Kiều Quan kính cẩn chắp tay:

- Mong Tả huynh kê đơn bốc thuốc, xá muội khỏi sớm ngày nào, phụ mẫu ta bớt lo ngày đó.

Tả Thiếu Dương gật đầu, nhưng không kê đơn, y cần suy nghĩ kỹ đã, đi tới bên cửa sổ lục lọi đầu óc tất cả nguyên tắc chữa trị xương hoại tử, trung y cho rằng xương hoại tử là do gan thận suy hư, khí ứ huyết trệ không thông gây ra, nguyên tắc trị liễu cơ bản là bổ gan thành, hành khí hoạt huyết, thông lạc giảm đau.

Tây y thì nội ngoại kiêm dụng, dựa lý luận Tây y dùng phương thuốc Trung y, trong dùng phục ích khí, đảng sâm, hoàng kỳ, đương quy xích thược. Ngoài xoa có thể chế Hoạt huyết hồi long tán, lấy đương quy, hồng hoa, thảo ô, xuyên ô, vừa giảm đau vừa xúc tiến thuốc hấp thu vào xương.

Trong đầu xoay chuyển cách phối hợp hai loại đơn thuốc, đến khi đã quyết định được đơn thuốc rồi duyệt lại một lượt mới nhận ra thứ phiền phức, "kê huyết đằng" không có ở triều Đường.

Kê Huyết Đằng là thứ thuốc xuất hiện thời Minh Thanh, loại thuốc này sinh trưởng ở Quảng Tây và Vân Nam, lần trước y đã nhờ Chúc Dược Quỹ thông qua Hằng Xương dược hành tìm người đào về, trong đó có cả Kê huyết đằng, nhưng khi y lên đường đã có cây được trồng lại không có thứ này, mong rằng thời gian y không có nhà, loại thuốc này đã được mang về, khỏi tới hai vùng kia tìm.

Tuy còn thiếu một vị thuốc, song Tả Thiếu Dương vẫn quyết định chữa trị cho Kiều Xảo Nhi trước, tuy không so được với đơn thuốc đầy đủ, nhưng có hơn không, quay lại nói:

- Kiều huynh, đơn thuốc chữa cho lệnh muội còn thiếu một vị, các dược hành đều không có, phải kiếm người đào về.

Kiều Quan làm việc nhanh gọn:

- Công tử cần loại thuốc gì, ta sẽ cho người đi đào.

- Thứ thuốc này sinh trưởng ở phương nam, ta đã nhờ Chúc lão chưởng quầy của Hằng Xương dược hành kiếm cho, không biết có chưa, huynh có thể phái người tới Hợp Châu hỏi, nếu chưa kiếm được người đi tới phương nam mang về, nếu không thuốc sẽ không đạt được hiệu quả mong muốn. Trước khi có loại thuốc này, ta dùng tạm thứ hiện có vậy, tuy nhiên xin mọi người chuẩn bị tâm lý trước.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.