Nhìn y phục là biết thiên kim tiểu thư nhà đại hộ, thời Đường tương đối cởi mở, tiểu thư chưa xuất các ra ngoài đạp thanh mua sắm, du ngoạn là chuyện thường tình.
Lòng yêu cái đẹp thì ai cũng có, Bạch Chỉ Hàn không ngoại lệ, nàng tuy xuất thân quan hoạn thế gia, nhưng gia cảnh không phải tốt, chẳng hề có trang sức châu báu gì, đừng chỉ cái váy lụa trắng mà nàng hay mặc kia mà lầm, thực ra đó là cái duy nhất, ra khỏi nhà hoặc tiếp khách mới mặc, vì ngoại công nàng rất giữ thể diện, nàng vô cùng giữ gìn, sau này hai người sống chung, Tả Thiếu Dương mới biết điều đó.
Nhìn nàng say mê ngắm món trang sức trên giá, Tả Thiếu Dương thương xót, nhẹ nhàng nói:
- Nàng nhìn trúng món nào ta mua cho nàng món đó, đừng tiếc.
Ngoại trừ 20 quan tiền kiếm được ở Long Châu không đưa cho mẹ, Tả Thiếu Dương trước đó cũng có riêng hơn ba quan tiền, lần này đem đi hết, nghĩ chừng đó tiền mua một món trang sức đất nhất ở đây cũng đủ rồi.
Tả Thiếu Dương vừa mới nói câu này, một người ăn mặc kiểu chưởng quầy khác thính tai nghe thấy, lập tức đi từ sau quầy ra, người toét miệng:
- Các vị nhìn trúng món nào, bỉ nhân lấy cho, hiệu châu báu của chúng tôi là cao cấp nhất kinh thành này đấy, rất nhiều đạt quan hiển quý ở kinh thành tới đây mua, như bên cạnh ngài chính là tằng tôn nữ của Chân lão thần y, là khách quen của hiệu chúng tôi.
Không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-duong-tieu-lang-trung/2376341/chuong-382.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.