Bọn họ chỉ thì thầm nói với nhau, song Tả Thiếu Dương nghe rõ, ở Hợp Châu bây giờ y đi tới đâu cũng được người ta khách khí, lâu lắm rồi mới nếm tư vị bị coi thường thế này, không dễ chịu gì, song vẫn phải nói:
- Mọi người không tin ta vì sao không tới lang trung coi bệnh, lão nhân gia không bị nguy hiểm đâu, nhưng uống thuốc linh tinh vào thì nguy đấy.
Mấy người đó thầm gật đầu, người trung niên nói:
- Tới Chân thị y quán đi, rời cửa bắc Đông thị tới cửa nam phường Thắng Nghiệp là tới, không xa lắm.
- Thì ra công tử là lang trung, thất kính, xin hỏi quý tính đại danh, tới kinh thành nhập hàng sao?
- Ta họ Tả, tới kinh thành có chút việc.
- Tả công tử, Trạch Tường dược hành của chúng tôi là một trong số dược hành lớn nhất kinh thành đó, giá rẻ, thuốc nhiều chủng loại, chỉ cần công tử gọi ra được tên thuốc, là chúng tôi có, dù là thuốc hiếm nhất thời chưa có, cũng có thể kiếm về trong thời gian ngắn nhất.
Đào chưởng quầy nhiệt tình chào hàng bắt quan hệ:
- Vừa rồi nghe dược đồng của công tử nói tới từ Hợp Châu, nhà ta có liên hệ với bên đó đấy.
- Chúc lão gia tử của Hằng Xương dược hành là hảo hữu của ta đó.
Tả Thiếu Dương hơi bất ngờ:
- A, thì ra Đào chưởng quầy là hảo hữu của Chúc lão bá, thất lễ, Chúc lão bá thường tới quán trà nhà ta chơi, thi thoảng cũng kể chuyện đồng hành ở kinh thành, ta chỉ nhớ vị chưởng quầy họ Bảo...
- Ồ, thế chắc là Bảo lão ca của Tế Thế đường đấy, gần đây thôi, đi về phía trước một đoạn rẽ trái là tới... Tả công tử, cùng là chỗ quen biết với Chúc lão gia tử, nói thật, thuốc của ta có, Bảo lão ca không có đâu, không phải ta nói xấu Tế Thế đường, bọn ta là lão huynh đệ rồi, ha ha ha.
Tả Thiếu Dương cũng cười:
- Ta tới kinh thành có chút việc thật, không phải nhập thuốc, nhà ta kinh doanh nhỏ, nhu cầu không nhiều, không cần nhập trực tiếp từ kinh thành, trước nay đều là thông qua Chúc lão bá.
- Ha ha, không sao, nếu Tả công tử tới đây khám bệnh hay mở hiệu thuốc, cứ tới chỗ ta mà mua.
Vị Đào chưởng quầy này đúng là hiểu đạo kinh doanh, con người xởi lởi vui vẻ, thích hợp làm thương nhân, Tả Thiếu Dương hỏi:
- Đào chưởng quầy, vừa rồi nhà lão nhân gia trúng nắng kia nói tới Chân thị y quán, không biết có phải là Chân thị nổi danh đó không?
- Công tử nói đúng rồi đó, hai huynh đệ Chân gia đều là danh y nổi danh khắp triều Đường ta, tằng tổ từng làm quan triều Tùy, sau đó từ chức, mở y quán.
Tả Thiếu Dương mừng rỡ, y rất rõ y sử, Chân Quyền và Chân Lập Ngôn là một trong những danh y ở thời sơ Đường, danh tiếng chỉ kém mỗi Dược vương Tôn Tư Mạc, giống như Tôn Tư Mạc đều thọ hơn trăm tuổi, hưởng hết số trời mà đi. Thuật dưỡng thân được người người ca ngợi, Lý Thế Dân cực kỳ sùng bái ba vị lão thọ tinh này. Nếu được gặp ba vị thần y này, không uổng công xuyên việt một chuyến, Tả Thiếu Dương không biết chi tiết giờ họ bao nhiêu tuổi, hỏi:
- Hai vị thần y này ta ở Hợp Châu cũng nghe danh, không biết cao thọ thế nào?
- Cả hai đều là lão nhân râu bạc trên 80 rồi, nhưng thân thể cường tráng, đi như bay, sức ăn kinh người, Chân Quyền lão gia tử hay tới tửu quán Đông thị uống rượu, thật là đáng hâm mộ, ta còn kém xa tuổi họ mà sức khỏe không bằng.
Tốt quá tốt quá, đúng như lịch sử nói, Tả Thiếu Dương lại hỏi:
- Không biết Tôn thần y Tôn Tư Mạc thì sao?
- A, Tôn lão chứ gì, ha ha ha, biết chứ! Ông ta thường cưỡi một con lừa đeo chuông, đi khắp nơi chữa bệnh, cũng hay cùng Chân Quyền lão thần y uống rượu, là khách hàng lâu năm của nhà ta, ài, Tôn lão cũng trên 80 rồi đấy, khỏe mạnh tới mức làm người ta ghen tị mà.
( Tuổi Tôn Tư Mạc trên lịch sử rất không rõ, nơi ghi ông sinh năm 541, nơi ghi ông sinh năm 584 chênh lệch rất lớn, vì cách tính tuổi khi đó mỗi nơi một kiểu, nhất là Đạo gia còn có cách tính kỳ quái - Đọc Đường Chuyên để biết thêm chi tiết - truyện này dựa vào cách nói ba vị thần y tuổi tác tương đương, tức là Chân Quyền 540, Tôn Tư Mạc 541 và Chân Lập Ngôn 545)
Tả Thiếu Dương càng mừng không siết:
- Nghe nói Tôn thần y hành tung bất định, thường ẩn cư thâm sơn luyện đan, hoặc làm du y các nơi, không ngờ lại tới kinh thành?
- Tới vài năm rồi, là hoàng thượng mời tới, còn muốn phong quan cho ông ấy, nhưng ông ấy không nhận, Tôn lão ở lại chỉ vì muốn đọc điển tịch y học của hoàng gia, hoàng thượng cho ông ấy có thể tùy ý ra vào tàng kinh các của hoàng gia, vinh dự này trên đời mấy ai có chứ?
Tả Thiếu Dương hất mặt lên nhìn Bạch Chỉ Hàn:
- Quả nhiên là cao nhân nhàn vân dã hạc, đạm bạc danh lợi, bội phục.
Bạch Chỉ Hàn lườm y một cái, không thèm nói.
- Không biết ba vị ấy ở đâu, nếu có cơ hội ta muốn tới bái phỏng thỏa lòng ngưỡng mộ.
Đào chưởng quầy chắp tay chào hỏi khách hàng quen vừa đi vào, đáp:
- Gặp Tôn lão và Chân Quyền lão thần y thì còn dễ, chứ gặp Chân Lập Ngôn lão thần y khó lắm.
- Ồ, vì sao?
- Chân Quyền lão thần y mở y quán ở phường Thắng Nghiệp, hàng ngày ở đó tọa chẩn, có điều chỉ khi nào mà đồ tử đồ tôn ông ấy chịu thua thì ông ấy mới ra tay chữa trị, chứ đăng môn bái phỏng thì không gặp được đâu.
Tả Thiếu Dương thất vọng ra mặt.
- Công tử nghĩ mà xem, vì người mộ danh tới quá nhiều, Chân lão thần y nếu đều gặp cả thì còn thời gian nữa không? Còn gặp người này mà bỏ người kia thì lại không hay, chưa kể những lang trung trẻ như cậu tham gia y cử, muốn tiến thân, cũng thường để lại lý luận đắc ý của mình, nếu Chân lão thần y nhìn trúng, sẽ hẹn gặp.
Đào chưởng quầy nói nhỏ hơn:
- Nhưng nếu công tử bỏ trọng lễ, sẽ được Chân lão thần y chỉ điểm, ha ha ha, ta cũng chỉ đồn vậy, không rõ thực hư.
Tả Thiếu Dương gật gù, không ngờ chỉ điểm một chút cũng có tiền, sau này nếu mình về già danh tiếng cao, mỗi ngày chỉ điểm chục đứa, con cháu không vất vả kiếm ăn, nghề nào cũng có cách làm giàu, quan trọng phải nhìn ra được, đáng học hỏi.
- Chân Quyền lão thần y vẫn còn bình dị dễ gần đấy, chứ ca ca ông ta càng khó gặp.
Y sử làm gì có nói mấy chuyện này chứ, Tả Thiếu Dương như đứa trẻ nghe kể truyện cổ tích, háo hức giục:
- Đào chưởng quầy kể đi.
Đào chưởng quầy là người thích chuyện lại gặp thính giả tốt, vuốt râu nói:
- Ông ấy là quan lớn tòng ngũ phẩm, thái thường tự thừa, ra ngoài ngồi kiệu, chiêng la mở đường, hơn nữa chỉ coi bệnh cho hoàng tộc và bách quan triều đình. Bách tính phổ thông có bỏ cả đống tiền ra cũng không mời được xem bệnh đâu.
- Vậy thì khó rồi.
Tả Thiếu Dương không đánh giá con người vì điều đó, trên đời mỗi người mỗi chí, người ta lòng ở sĩ đồ, không thể cưỡng cầu người ta đi phục vụ bách tính, như Tiêu Vân Phi, ông ta cướp của nhà giàu chia cho chùa miếu, đừng mong ông ta chia cho người nghèo. Hoặc như y, chỉ thích tiêu dao tự tại, thích kiếm tiền, chẳng thể bắt y vì vinh diệu gia tộc mà đi làm quan.
Chỉ có điều Tả Thiếu Dương không có bệnh nan y, không có tiền để gặp Chân Quyền, chẳng phải quan viên gặp Chân Lập Ngôn, ôm hi vọng cuối cùng hỏi:
- Vậy còn Tôn lão?
- Tôn lão thì khác hẳn, cứ cưỡi con lừa đi khắp nơi, ai xin khám bệnh thì khám người đó, bất kể là bách tính hay đạt quan hiển quý, thậm chí phu phen tẩu tốt, nô tỳ tiện dịch, có bệnh là chữa, có tiền trả tiền, không tiền hái cỏ tươi cho lừa ăn cũng được. Bách tính sùng bái vô cùng. Chỉ tiếc là không dễ tìm, ông ấy ít khi ở nhà, nếu tìm được thì khám bệnh hay thỉnh giáo y học đều được, rất là kiên nhẫn.
Không hổ danh là Dược vương, Tả Thiếu Dương kích động đứng dậy:
- Đào chưởng quầy, nhà Tôn lão ở đâu?
- Ha ha ha, muốn gặp Tôn lão phải xem cơ duyên, ông ấy ở phường Sùng Nhân, Tả công tử tới đó hỏi, ai ai cũng biết.
- Đa tạ Đào chưởng quầy, sau này cần thuốc ta nhất định tới đây.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]