Bọn họ chỉ thì thầm nói với nhau, song Tả Thiếu Dương nghe rõ, ở Hợp Châu bây giờ y đi tới đâu cũng được người ta khách khí, lâu lắm rồi mới nếm tư vị bị coi thường thế này, không dễ chịu gì, song vẫn phải nói:
- Mọi người không tin ta vì sao không tới lang trung coi bệnh, lão nhân gia không bị nguy hiểm đâu, nhưng uống thuốc linh tinh vào thì nguy đấy.
Mấy người đó thầm gật đầu, người trung niên nói:
- Tới Chân thị y quán đi, rời cửa bắc Đông thị tới cửa nam phường Thắng Nghiệp là tới, không xa lắm.
Lão phụ gật đầu, tạ ơn chưởng quầy, Tả Thiếu Dương, vội vàng khiêng người đi.
Đào chưởng quầy lúc này đi tới thi lễ:
- Thì ra công tử là lang trung, thất kính, xin hỏi quý tính đại danh, tới kinh thành nhập hàng sao?
- Ta họ Tả, tới kinh thành có chút việc.
- Tả công tử, Trạch Tường dược hành của chúng tôi là một trong số dược hành lớn nhất kinh thành đó, giá rẻ, thuốc nhiều chủng loại, chỉ cần công tử gọi ra được tên thuốc, là chúng tôi có, dù là thuốc hiếm nhất thời chưa có, cũng có thể kiếm về trong thời gian ngắn nhất.
Đào chưởng quầy nhiệt tình chào hàng bắt quan hệ:
- Vừa rồi nghe dược đồng của công tử nói tới từ Hợp Châu, nhà ta có liên hệ với bên đó đấy.
- Ồ, thế sao?
Tả Thiếu Dương hứng thú hẳn, tha hương ngộ cố tri mà:
- Chúc lão gia tử của Hằng Xương dược
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-duong-tieu-lang-trung/2376337/chuong-380.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.