- Vậy, vậy là tốt, lão thân cũng … đỡ được một tâm sự.
Tang mẫu mỉm cười, thoáng chốc sức khỏe có vẻ tốt hơn, như đã hồi quang phản chiếu:
- Còn chuyện này nữa, quán trà này là tâm huyết, tích góp … cả đời của phu thê ta, Tang lão đầu già rồi … chẳng chẳng còn sức làm lại nữa, Oa Tử thì không có hi vọng gì … nên mong cậu rộng lòng, trả lại nhà ta quán trà, cùng xóa khoản nợ kia, nếu không ta chết cũng không.. không được yên lòng.
Tả Thiếu Dương còn nói gì được nữa đây:
- Bá mẫu yên tâm, hôm nay đã tối, ngay ngày mai cháu sẽ nhờ người nha môn tới làm giấy tờ, viết cam đoan, khi nào Tiểu Muội gả vào Tả gia sẽ trả lại quán trà cùng xóa khoản nợ kia. Bá mẫu và bá phụ là cha mẹ của Tiểu Muội thì cũng là cha mẹ cháu, cháu sẽ phụng dưỡng tới già.
- Thế, thế lão bà tử này yên tâm rồi.
Tang mẫu nói tới đó buông xuôi tay, không còn phản ứng gì nữa, Tiểu Muội hoảng hồn nhào tới sờ mũi, vẫn còn thở, chỉ ngủ thôi.
Mọi người liền đi ra ngoài, chỉ để lại một mình Tang Oa Tử trông coi Tang mẫu.
Ra ngoài sân, Tang phụ quỳ sụp xuống:
- Tả công tử, ta biết cậu hận bà ấy, nhưng xin cậu nể tình bà ấy là mẹ của Tam nha đầu cứu bà ấy một mạng, cầu xin cậu.
Tả Thiếu Dương nhanh tay đỡ lấy, không cho ông ta dập đầu, biết vừa rồi mình nói đã cho sắc thuốc nhưng không phải vậy khiến Tang phụ hiểu lầm, vì sao y chưa cho sắc thuốc, rất đơn giản, Tang mẫu giả bệnh, bà ta đúng là có bị phù, nhưng đang đà hồi phục, còn lâu mới chết nổi.
Bà ta giở trò này hiển nhiên vì muốn Tả Thiếu Dương động lòng mà đạt được mục đích, không thèm để ý khiến người thân đau lòng ra sao, tới mức này Tả Thiếu Dương không còn hơi sức mà tức giận, y trưởng thành hơn, suy nghĩ chín chắn hơn rồi, không phải như trước kia nổi giận là quay đi bỏ mặc nữa.
Chuyện này nói ra cũng không ích gì, chỉ khiến Tang gia thương tâm, Tả Thiếu Dương trấn an:
- Bá phụ, Tiểu Muội, hai người yên tâm, bá mẫu chẳng qua đau bệnh lâu ngày đâm nghĩ quẩn thôi, bệnh không sao cả, cứ uống theo đơn thuốc cũ là được rồi, vài ba ngày nữa là khỏi.
- Thật sao?
Cả Tiểu Muội và Tang phụ đều đồng thanh:
- Đúng, cháu đảm bảo đấy, không quá ba ngày bá mẫu hết sưng phù khỏe mạnh trở lại.
Tuy đã được Tả Thiếu Dương đảm bảo, nhưng tình trạng Tang mẫu như thế, không ai yên tâm được, chỉ sợ bệnh bất ngờ trở nặng.
Tả Thiếu Dương vì thế chẳng thể âu yếm ôn tồn cùng Tiểu Muội cho thỏa nỗi nhớ nhung, đành cùng Đinh Tiểu Tam trở về.
Đi được nửa đường, chợt trong ngõ nhỏ có người gọi khẽ, nhận ra đó là một nữ tử, Tả Thiếu Dương bảo Đinh Tiểu Tam đi trước, đợi một lúc không thấy ai xung quanh mới đi vào ngõ đó, không thấy ai, cứ thế đi thẳng, liền dẫn ra bãi sông vắng.
- Cầm tẩu.
Tả Thiếu Dương gọi:
- Đây này.
Hoàng Cầm xuất hiện từ phía sau:
- Có chuyện gì mà tẩu …tẩu đưa tay ta xem nào.
Mặc dù trời nhập nhoạng tối, Tả Thiếu Dương vẫn tinh mắt nhận ra Hoàng Cầm có vẻ hốc hác, ánh mắt không được nhanh nhạy như trước, có phần mệt mỏi, không lý gì Tiểu Muội đã khôi phục mà dáng vẻ nàng vẫn không khác nhiều so trước khi y đi.
- Thế nào?
Hoàng Cầm kệ cho Tả Thiếu Dương nắm lấy tay mình bắt mạch, nhín thở hỏi:
Tả Thiếu Dương hơi bất ngờ, để cho chắc chắn, xem lại lần nữa cho cẩn thận, chắp tay nói:
- Cầm tẩu, chúc mưng, chúc mừng, tẩu có thai rồi.
Hoàng Cầm thoáng cái mắt ướt nhòe, vừa lau nước mắt vừa cười:
- Đều là nhờ công của cậu.
Câu này nghe thế nào cũng quái quái, nhất là chỉ có hai người với nhau, nếu có người thứ ba nghe thấy, chỉ có thể sinh ra một liên tưởng thôi, Tả Thiếu Dương mừng thay cho nàng:
- Cầm tẩu, chưa báo cho mọi người biết sao?
- Bao lâu như thế không có động tĩnh gì, cho nên ta không dám nói vội, sợ mừng hụt, vì thế đợi cậu về.
Thật khó diễn tả niềm vui vô bờ của Hoàng Cầm lúc này, trêu:
- Nghe tin này cậu thấy thế nào?
- Tất nhiên là vui rồi.
Tả Thiếu Dương không hiểu:
- Chả lẽ còn có gì khác được sao?
- Thật lòng không đó, lần trước ta có nói, nếu thuốc của cậu không thành, ta sẽ bắt đền.
Hoàng Cầm cười khúc khích:
- Giờ cậu không có cơ hội rồi.
- Tẩu cứ đùa ta.
Tả Thiếu Dương cười khổ:
- Cầm tẩu về đi thôi, bên sông gió máy, không tốt, ngoài ra mấy tháng đầu thai kỳ chưa ổn định, nên tránh …
- Được rồi, chuyện này nữ nhân chúng tôi còn rõ hơn cậu.
Hoàng Cầm đi tới bất lình lình hôn nhanh lên má Tả Thiếu Dương:
- Cám ơn cậu.
Nói rồi theo ngõ nhỏ kia nhanh chóng rời đi.
Tả Thiếu Dương sờ sờ má, Hoàng Cầm cũng là cô gái rất động lòng người đấy, đó chỉ là nhận xét khách quan thôi, Tả Thiếu Dương không có ý gì khác.
….
Hoàng Cầm trở về nhà thì Tang phụ và Tiểu Muội đang dọn quán đóng cửa, hỏi bệnh tình Tang mẫu, sau đó đi qua đại sảnh vào hậu viện, đưa tay xoa bụng, nở nụ cười hiền từ của người mẹ, nàng muốn báo tin này cho bà bà biết, hi vọng tin vui này làm sức khỏe bà bà tốt hơn, quan hệ hai người cải thiện.
Vừa đi tới cửa phòng thì nghe thấy giọng Tang mẫu vô cùng kích động:
- Mày, mày, nói thật chứ, nói lại lần nữa xem nào?
Tiếp đó là giọng của Tang Oa Tử:
- Đúng đó mẹ, nàng ấy có thai rồi.
Hoàng Cầm kinh ngạc, chuyện này nàng dấu rất kỹ, chỉ sợ mừng hụt, làm sao Tang Oa Tử lại phát hiện ra chứ? Đang thắc mắc thì Tang mẫu trong phòng cười như điên:
- Hay, hay, Tang gia có hậu đại rồi, có người nối dõi hương hỏa rồi, hôm nay đúng là song hỉ lâm môn, ta cũng vừa đòi được quán trà, ha ha ha. Bây giờ chỉ cần đuổi cái con gà không biết đẻ trứng kia đi nữa là được, tốt quá rồi, cái thứ toi cơm đó, lão bà tử này đã ngứa mắt từ lâu …
Con gà không biết đẻ trứng, đó là từ Tang mẫu hay dùng để chửi nàng, điều đó tức là họ không nói về nàng, Tang Oa Tử có con với nữ nhân khác ở ngoài.
Lạnh thấu xương.
Toàn thân Hoàng Cầm như bị đông cứng, thân thể chìm trong bóng đêm vô tận, không ngừng rơi xuống, nàng không còn ý thức nào cả, người ngã khụy xuống.
Cửa mở ra, Tang Oa Tử nhìn thấy Hoàng Cầm ngã xuống, vội vàng chạy tới:
- Tức phụ!
Hoàng Cầm sực tình, dùng ánh mắt tràn ngầm bi thương xa lạ nhìn Tang Oa Tử, không biết sức mạnh nào chống đỡ, nàng hất văng tay hắn ra, quay đầu bỏ chạy.
Tang Oa Tử hoảng hốt đuổi theo Hoàng Cầm chạy về phòng, thấy nàng mở tủ lấy quần áo ném ra giường, cuống lên:
- Tức phụ, nàng muốn làm gì?
Hoàng Cầm cười, nụ cười vô cùng thê thảm:
- Làm gì? Đi, đi khỏi cái nhà này cho mẹ con ngươi hài lòng.
- Không, không, ta không có ý đó, nàng nghe ta nói đã …
Tang Oa Tử gần như muốn quỳ xuống, hôm nay nghe mẹ mình nói sắp chết rồi, hắn mới nói ra chuyện này, hi vọng mẹ mình khỏe lại, không ngờ lại để Hoàng Cầm nghe thấy, hắn yêu thương nàng chẳng hết, sao nỡ lòng đuổi nàng đi:
- Ngươi muốn nói gì, nói ta là đứa ngốc, trước kia không phải ngươi trốn đi đánh bạc, mà là đi ra ngoài tìm nữ nhân khác, tiền ta tích góp đều để ngươi tìm nữ nhân khác chơi bời, trên đời không có nữ nhân nào ngốc như ta phải không?
Khuôn mặt Hoàng Cầm ngập trong nước mắt, nhưng nàng không muốn khóc trước mặt mẹ con Tang Oa Tử, ra sức lau, càng lau nước mắt càng nhiều:
- Tức phụ, ta có nỗi khổ trong lòng …
Điều Hoàng Cầm nói là sự thực, Tang Oa Tử chẳng thể chối cãi, cho quần áo của Hoàng Cầm vào tủ:
- Ngươi có nỗi khổ trong lòng, ha ha ha, còn ta mấy năm qua sống sung sướng lắm, thoải mái lắm.
Hoàng Cầm ném cái váy túm chặt trong tay xuống:
- Muốn giữ, giữ đi, ta không thèm.
Nói xong bước chân lảo đảo bỏ chạy ra ngoài cửa.
- Nàng đừng đi...!
Tang Oa Tử đưa tay ra giữ Hoàng Cầm, nhưng hắn chạy quá nhanh, quá vội, không kiểm soát được tốc độ, mà Hoàng Cầm lại xoay người né tay hắn, thành ra bàn tay đó thành đẩy vai nàng.
Phòng hai bọn họ ở tầng hai, Hoàng Cầm hét lên một tiếng, ngã xuống.
- Tức phụ!
Toang Oa Tử gào lên một tiếng xé lòng, lao tới, lan can bị Hoàng Cầm đè gãy, hắn lao vào khoảng không, tay chới với, ngã thẳng xuống, không kêu được tiếng nào.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]