Lương thị chưa bao giờ vui mừng như ngày hôm nay, cười không thấy mắt đâu nữa:
- Đừng cứ xưng nô tỳ nữa, cha mẹ chưa coi con là nô tỳ, ngay từ đầu đã không phải rồi, đúng không lão gia?
- Ha ha ha, đúng thế.
Bạch Chỉ Hàn vô cùng xấu hổ, bởi ánh mắt Lương thị tựa có tựa không nhìn về phía bụng nàng, có gì không đoán được ý bà.
Lương thị lấy khăn tay lau khuôn mặt nhem nhuôc nhọ nồi của Bạch Chỉ Hàn, trừng mắt với Tả Thiếu Dương:
- Nhìn xem con bắt Chỉ Nhi làm cái gì thế?
Tả Thiếu Dương hiện giờ rõ thân phận con ghẻ của mình rồi, tự rót trà uống, giở giọng AQ:
- Con biết lỗi rồi, lát nữa con tới trước bàn thờ tổ tiên quỳ ba ngày ba đêm ăn năn.
Bạch Chỉ Hàn vội nói:
- Không phải tại thiếu gia đâu ạ, là Chỉ Nhi tự làm.
- Nói bậy.
Lương thị còn không biết sao, lau mặt cho nàng xong còn lấy lược ra chải tóc, càng nhìn càng thấy hài lòng:
- Khẳng định là chủ ý của Trung Nhi, sợ tức phụ mình xinh đẹp, người ta nhìn thêm vài cái nó không chịu được! Hừm, người ta cầu cũng không được, con thì hay lắm, sợ tức phụ mình quá xinh đẹp, nhất định biến tức phụ thành ăn mày mới cao hứng hả?
Tả Thiếu Dương mặt nhăn nhó:
- Con không có ý đó.
- Bà nó, lỗi không phải của Trung Nhi, tức phụ nhà ta đúng là đẹp nghiêng nước nghiêng thành, theo con nó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-duong-tieu-lang-trung/2376312/chuong-368.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.