Giọt mưa không ai hiểu
Vô tình đưa hương đêm
Hoa rụng nào ai biết
Phủ đầy trên giường trăng
Bạch Chỉ Hàn mắt nhìn màn mưa ngoài rèm, khẽ ngâm nga, âm thanh như mây khói, sau đó không nói gì nữa.
Trong mưa, chỉ có tiếng trục bánh xe kẽo kẹo.
Tả Thiếu Dương một lúc sau mới xúc cảm nói:
- Năm ngoái nhất định cô rất cô đơn mới làm ra câu thơ này.
- Ừm... Năm ngoái nô tỳ ngày ngày ở hoa viên, nhìn mùa xuân hoa nở, lại tàn, mùa hè cỏ cây mươn mướt, gió thu tới, lá cây cũng vàng úa từng mảng, rụng đầy sân vườn, cánh hoa khô héo từng từng lá rơi vào bãi cỏ, khe đá.
Bạch Chỉ Hàn nói với giọng buồn vời vợi:
- Hậu hoa viên bao la, Chỉ Nhi chỉ có một mình, dựa vào cửa sổ giống thế này, nhìn mưa bốn mùa, rơi trên ngô đồng bên ao, nước mưa róc rách từ mái hiên nhỏ xuống, liền cầm ô đi ra sân, nhìn mưa làm hoa rụng lả tả, viết bài thơ này, viết xong chui vào chăn, buồn bã rất lâu.
Tả Thiếu Dương bị nàng nói mà buồn theo, tay ôm bờ vai mảnh dẻ của nàng kéo sát hơn vào lòng:
- Không nhìn ra, cô đa sầu đa cảm như vậy.
- Thiếu gia luôn cho rằng Chỉ Nhi lạnh lùng vô cảm chứ gì?
Bạch Chỉ Hàn có chút hờn dỗi:
- Gần như thế...
Tả Thiếu Dương thành thật trả lời:
- Khi ấy cô như cô như tảng băng đầy mũi nhọn, kiêu ngạo lạnh lùng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-duong-tieu-lang-trung/2376275/chuong-349.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.