- Đơn thuốc đó chủ yếu dùng Bạch Chỉ, cũng giống như cô lần trước xuất hiện làm thương binh trong hiệu thuốc quên cả đau đớn vậy.
Có nữ nhân nào không thích khen xinh đẹp, lại còn khen khéo léo qua câu chuyện như thế, Bạch Chỉ Hàn má ửng hồng, lườm y một cái:
- Thiếu gia, kể chuyện nữa đi.
- Được, lần này kể câu chuyện về người bằng hữu thích thi ca của ta nhé.
Bạch Chỉ Hàn mắt hơi nheo lại, trong lòng nàng đã tin người đó không có thật:
- Là người bạn đó?
- Ừ, hắn có có rất nhiều câu chuyện, trong đó vài chuyện liên quan tới thuốc.
- Hẳn là chuyện về thiếu gia đúng không?
Tả Thiếu Dương cười:
- Chuyện về hắn rất đáng thương, ta không đáng thương như vậy.
- Thế sao? Vậy Thiếu gia kể đi.
Đôi mắt đan phượng chớp chớp, Bạch Chỉ Hàn nhìn y chăm chú, nàng muốn phân biệt thật giả trong đó:
- Được vị bằng hữu ta sống rất nghèo khó, thậm chí có thể nói là cực khổ, ăn một bữa không biết có bữa sau không, hắn từng làm bài thơ tự trào, trong đó có vài câu là " Triêu khấu phú nhi môn, mộ tuỳ phì mã trần. Tàn bôi dữ lãnh chá, đáo xứ tiềm bi tân. "
Nhà giàu sớm gõ cửa
Ngựa béo chiều theo chân
Rượu thừa, miếng chả nguội
Nuốt tủi đã bao lần?
- Thật bi ai.
Bạch Chỉ Hàn rất dễ bị thi ca làm xúc động:
- Thiếu gia có nhớ cả bài thơ không?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-duong-tieu-lang-trung/2376273/chuong-348.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.