- Được, cũng tới giờ lão nạp tụng kinh, nhưng trước đó, lão nạp muốn nói với thí chủ chuyện này đã.
Lão hòa thượng này nói chuyện với y mà mặt lại quay sang hướng khác, Tả Thiếu Dương không quen chút nào:
- Đại sư cứ nói.
- Hôm qua thí chủ đi tế cháo phải không?
- Đại sư đúng là tú tài không ra khỏi cửa cũng biết chuyện thiên hạ, ta chỉ nấu thùng cháo nhỏ đi tiếp sức cho những nạn dân nguy cấp thôi.
Tả Thiếu Dương không lấy làm lạ, y nhờ chẳng phải giống Kiều Xảo Nhi bịt mặt phát cháo, mà còn mời cả quân sĩ đi theo bảo hộ, Trí Không hẳn vẫn theo lời Tiêu Vân Phi dặn để ý nhà mình, thở dài:
- Nếu không phải sợ quan binh nghi ngờ ta đã cứu tế nhiều người hơn rồi.
- Tả thí chủ, nghe lão nạp khuyên một câu, đừng tùy ý bố thí lương thực cứu tế người khác nữa.
Tả Thiếu Dương kinh ngạc há hốc mồm:
- Đại sư, Phật gia chú trọng từ bi, nhớ năm xưa Phật tổ cắt thịt nuôi chim ưng, hiến thân cho hổ, sao bây giờ đại sư là môn đồ Phật gia lại khuyên ta làm trái ngược như vậy?
- A di đà phật! Thiện tai, thiện tai! Tả thí chủ lòng dạ thiện lương thật là hiếm có.
Trí Không niệm phật hiệu:
- Thế nhưng đó không phải chân nghĩa của Phật gia, cắt thịt nuôi ưng, xá thân cho hổ nếu không phải trí tuệ bồ tát đừng làm, lĩnh ngộ lòng từ bi Phật gia cũng không thể học
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-duong-tieu-lang-trung/2376134/chuong-277.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.