Tả Thiếu Dương nhắm mắt lại, tay đặt lên vết thương, không phải vì Kiều Xảo Nhi là đại cô nương mà y làm thế, khi chuyên tâm khám bệnh y không phân biệt nam nữ già trẻ, chỉ vì tập trung tinh thần thôi, cách băng vải mà vẫn cảm giác được hơi nóng, lòng trầm xuống, vẫn tỏ ra như thường:
- Đưa tay đây.
Xem mạch thấy mạch phù, sờ cái nhận ra ngay nhẹ lòng hơn một chút:
- Thè lưỡi.. Giờ ngoại trừ vết thương đau thì có cảm giác gì không?
- Cảm thấy người rất nóng, nhưng lại sợ lạnh, còn đau đầu, khát nước.
Tả Thiếu Dương gật đầu, đây là phản ứng phòng vệ sơ khởi của cơ thể, xem ra Nghê đại phu khử trùng vết thương tốt, nhiễm trùng không nặng. Do y giả cổ đại không có tri thức vô khuẩn, nên khó mà tránh được nhiễm trùng, mà vấn đề này thời Đường còn rất kém, tới Minh Thanh mới được đề cao hữu hiệu, Nghê đại phu không hổ danh người duy nhất được tôn xưng là đại phu ở Hợp Châu này.
Vết thương không nhiễm trùng, vậy tới xương cốt, chướng ngại lập tức xuất hiện, phải nội cố định, tức là tiếp xưng xong dùng cương châm, đinh cố định bên trong, rồi bên ngoài dùng tới nẹp, với công nghệ hiện đại thì sử dụng hợp kim có tính chống ăn mòn cao, thời Đường thì lấy đâu ra thứ xa xỉ này?
Thời xưa dùng đồng và sắt, khỏi nói cũng có thể hiểu khiến người bệnh không chết vì gãy xương, mà chết vì nhiễm trùng.
Kiều Xảo Nhi nãy giờ vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-duong-tieu-lang-trung/2376123/chuong-272.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.