Bạch Chỉ Hàn lặng người đi, té ra Tả Thiếu Dương hoàn toàn không biết gì cả, còn nàng gán cho y bao nhiêu tội danh tồi tệ. Bi Vàng chẳng quan tâm, nó kiếm được chỗ ấm áp rồi, rúc vào ngực áo Bạch Chỉ Hàn gối đầu vào chỗ mềm mềm âm ấp ngủ tiếp, thời gian qua nó chịu nhiều khổ cực rồi.
- Đúng là đáng tiếc... Đã vậy đành bỏ chứ biết làm sao.
Nghê nghe xong chuyện mẫu thở vắn than dài một hồi, sau đó nắm tay Lương thị vỗ vỗ:
- Nếu lệnh lang còn chưa có nhân tuyển thích hợp thì cũng hay, lão thân có đấy, là thiên kim nhà đại quý nhé. Hôm nay lão thân nói là đi chơi giải khuây, kỳ thực là tới đây hỏi phu nhân chuyện này, chứ toàn thành vừa giết bao nhiêu người như vậy, đi đâu cũng thấy tang lễ ma chay, ai còn lòng dạ nào đi chơi nữa.
- Lão thái thái nói thật sao?
Lương thị mừng khôn siết, nếu được Nghê mẫu nhìn trúng thì tuyệt đối không phải là nhà bình thường, không sai được, nhưng lại ngần ngừ:
- Thế... như thế tội Chỉ Nhi quá, con bé rất tốt, chịu thương chịu khó lại còn hiếu thuận...
- Ài, nhưng không duyên không phận thì biết làm sao, hôn sự quan trọng nhất là môn đăng hộ đối, thứ đến không kém là hai bên hòa hợp, đừng miễn cưỡng nữa, nếu không tương lai trong nhà náo loạn càng không sống yên được.
- Vâng, lão gia và thiếp thân cũng nghĩ vậy cho nên không cưỡng ép Trung Nhi.
Nghê mẫu nói tới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-duong-tieu-lang-trung/2376112/chuong-268.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.