Trong lúc họ kể chuyện thì Tả Quý cũng đã khám xong cho Thảo Nhi:
- Cô bé chẳng qua đói quá nên xỉu thôi... Mau đi nấu cháo.
- Để cháu làm cho.
Miêu Bội Lan nói trước Lương thị, chạy ngay vào bếp:
- Thôi, thôi, để mẹ làm cho.
Không biết vì sao Miêu mẫu lại hoảng hốt tập tễnh chạy vội theo:
Tả Thiếu Dương không nói gì, tay vẫn đặt trên cổ tay Thảo Nhi chẩn mạch, mày nhíu chặt, lắc đầu:
- Cô bé sắp đoạn khí rồi, giờ nấu cháo e không kịp, nhà còn bánh bao không ạ, đem ngâm nước nguấy loãng cho nó uống tạm.
Bây giờ nhà nào cũng ăn bữa nào biết bữa đấy, thậm chí còn chả đủ no, lấy đâu ra đồ dư, Lương thị tuy thường ngày tính toán chi li, song là người nhiệt tâm nói:
- Hay là, lấy trứng gà làm canh trứng cho nó uống.
- Đúng, đúng làm thế cho nhanh... Bội Lan không nấu cháo nữa.
- Vâng, cháu nghe thấy rồi.
Miêu Bội Lan ở bếp đáp vọng ra, chạy đi lấy trứng gà, nàng quen thuộc Tả gia không kém gì nhà mình:
Miêu mẫu ở bên nghe thấy nói tới trứng gà thì mắt sáng lên, Tả gia không có gà, bà biết vì lần trước tôn tử tới đây trị bệnh, đang giới nghiêm còn đi mua canh gà bên ngoài, hơn nữa bây giờ lương thực người ăn còn chả đủ, lấy gì nuôi gà đẻ trứng? Tức là mình suy đoán đúng, chuyện có thể thành.
Lương thị nghe cô bé chỉ bị đói xỉu đi, có cái ăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-duong-tieu-lang-trung/2376111/chuong-267.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.