Tả Quý luôn coi trọng vấn đề xuất thân, từng nói, nhi tức phụ của Tả gia phải môn đăng hộ đối, tuyệt không chấp nhận kiếm thôn cô sơn dã đưa về, rất rõ ràng cha nhìn ra mình và Miêu Bội Lan có ý tứ, mà nàng thì không phải là nhi tức phụ lý tưởng, cho nên gọi nàng tới nói chuyện, dứt khoát không có chuyện gì hay.
Tả Thiếu Dương tức tối nói:
- Các người làm cái trò gì? Lan Nhi có ơn cứu mạng với ta, định làm gì muội ấy?
Bạch Chỉ Hàn mắt lành lạnh nhìn y.
- Xin lỗi, không liên quan tới cô... Đỡ ta nằm xuống, ta muốn ngủ.
Còn biết làm sao chứ, Tả Thiếu Dương biết có tìm Miêu Bội Lan hỏi, nàng sẽ không nói có chuyện gì, mà y chẳng lẽ còn có thể gọi cha mẹ mình tới chất vấn à?
Nằm xuống rồi, Tả Thiếu Dương xoay lưng vào trong, biết chuyện này không liên quan tới Bạch Chỉ Hàn, nhưng nàng chính là nhi tức phụ mà cả cha và mẹ y đều gật đầu, cho nên cũng giận lây sang nàng.
Chăn đệm mà Tả Thiếu Dương đang nằm là của Bạch Chỉ Hàn, trước đó vì cơ thể quá hư nhược, nằm xuống là ngủ mất rồi, nên chẳng có cảm giác gì, giờ tuy người vẫn yếu, nhưng đã ngủ đẫy mắt, chẳng còn buồn ngủ tẹo nào nữa, mũi liền ngửi thấy hương thơm dìu dịu, không phải hương hoa, mà là thanh hương thiếu nữ, hôm nay Bạch Chỉ Hàn mấy lần dìu y, Tả Thiếu Dương đã ngửi thấy rồi.
Bất giác có chút hoảng loạn, Tả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-duong-tieu-lang-trung/2376065/chuong-244.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.