Gò má Bạch Chỉ Hàn thoáng cái nổi lên hai áng mây hồng, chốc lát đã bình đạm như thường, đứng dậy đi tới góc phòng lấy ra một cái bô sơn đỏ, đặt ở bên giường, cúi người xuống đỡ Tả Thiếu Dương dậy.
Tả Thiếu Dương một tay đỡ tường, một chân co, lúng túng bảo:
- Cô ra ngoài đi, xong rồi ta sẽ gọi.
Không ngờ một vết thương nảy sinh lại ra nhiều vấn đề rắc rối như thế.
Bạch Chỉ Hàn nén xấu hổ nói:
- Một mình thiếu gia... Có làm được không, nô tỳ nhắm mắt là được.
Tả Thiếu Dương thấy mũi nong nóng, không biết có máu chảy ra không, khi một cô gái đẹp tựa thiên tiên nói ra câu như thế mà ngươi còn nhịn nổi thì không phải là nam nhân nữa, cố kìm nén dụ hoặc kinh người này, gian nan nuốt nuốt bọt, lắc đầu nói với sự dối trá lớn nhất cuộc đời:
- Không cần, cô cứ ra ngoài đi.
Bạch Chỉ Hàn cẩn thận buông tay ra, đi lấy quải trượng đặt dưới nách y, lùi về sau hai bước, thấy Tả Thiếu Dương không ngã được mới lui ra khỏi phòng.
Tả Thiếu Dương thở phào, đi một bãi tướng nửa cái bô, gọi:
- Xong rồi.
Ngoài cửa đáp lời, Bạch Chỉ Hàn đi vào, đỡ y nằm xuống giường, đắp chăn lên, sau đó mang bô đi đổ.
Tả Thiếu Dương nhắm mắt lại, tự hào về sự kiên quyết vừa rồi của mình, có trời chứng giám, y phải dùng nghị lực siêu cường mới kháng cự lại được, dưới tình huống như vậy rất dễ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-duong-tieu-lang-trung/2376063/chuong-243.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.