Phàn Mặt Đen từ khi đưa huynh đệ trong đội tới Quý Chi Đường chữa trị thì kỳ thị quan y ra mặt, phải nói hắn là một đội chính rất tận tâm, coi huynh đệ trong đội như người thân, nếu hắn đã nói người bị thương không sao thì khẳng định không sao rồi, nếu không với tính của hắn sẽ không che dấu thương thế.
Tả Thiếu Dương đang định qua loa mấy câu rồi nằm nghỉ, giọng tên này quá to, như đấm vào tai vậy, với sức khỏe của y bây giờ, tiếng động lớn một chút cũng là sự dày vò, chợt nghe Phàn Mặt đen cười hăng hắc nói:
- Tiểu huynh đệ, hay là để ta đỡ cậu ra ngoài xem thương thế cho mọi người nhé?
Tên này thật kỳ, vừa dứt mồm nói không cần thoáng cái đã đổi giọng là sao? Có điều Tả Thiếu Dương vẫn gật đầu, ngay từ đầu y đã định thế:
- Cũng được.
Rồi nhún vai với Bạch Chỉ Hàn.
- Nào nào, để ta đỡ cậu.
Phàn Mặt Đen cao hơn Tả Thiếu Dương nửa cái đầu, phải rùn người xuống lom khom đỡ y. Bạch Chỉ Hàn không còn cách nào khác, đi sang bên kia, từ từ dìu Tả Thiếu Dương lò cò một chân nhảy ra ngoài đại sảnh.
Lương thị đang bận bịu trong bếp, nghe thấy động tĩnh thì chạy ra, thấy thế cuống lên trách:
- Đã bảo con nằm xuống nghỉ ngơi cho khỏe đi rồi cơ mà, sao lại mò dậy thế này? Xem xem kìa, trông cái mặt còn ra người nữa không chứ?
Phàn Mặt Đen cười giả lả:
- Tả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-duong-tieu-lang-trung/2376057/chuong-240.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.