Tả Thiếu Dương đêm qua không ngủ, vất vả cứu chữa thương binh rồi lại bị thương mất quá nhiều máu, có bát cháo nóng vào bụng, ăn chưa hết thì đã lăn ra ngủ. Nghe tiếng ngáy đều đều của nhi tử, Lương thị nước mắt ngắn nước mắt dài, đại sảnh tất nhiên không thích hợp nghỉ ngơi, mà cái gác xép Tả Thiếu Dương lại cao, không tiện đưa lên, Bạch Chỉ Hàn liền đem chăn đệm của mình trải ra cho y ngủ.
Lương thị đắp chăn cho nhi tử xong, thấy Bạch Chỉ Hàn và Miêu Bội Lan toàn thân trên dưới toàn máu, bấy giờ mới nhớ ra quan tâm hỏi thăm các nàng, hai nàng không kể nhiều, chỉ nói Tả Thiếu Dương trong lúc chạy trốn phản quân không may bị thương, chi tiết hơn thì thực sự không thể kể ra ngoài biết được, bây giờ mọi chuyển đã đâu vào đó, hai nàng nhìn nhau còn thấy xấu hổ nữa là.
Lúc nãy nấu cháo, Lương thị cũng tiện thể đun nước rồi, giờ bảo hai cô gái đi tắm rửa trước, tự mình ngồi canh bên cạnh nhi tử. Bạch Chỉ Hàn tắm xong trước nhất quyết muốn thay Lương thị, Miêu Bội Lan cũng muốn ở lại lắm, song ở đây đã có Bạch Chỉ Hàn, nàng lại chẳng là gì của Tả Thiếu Dương đành lui ra.
Tả Thiếu Dương ngủ một giấc say, tới tận chiều mới tỉnh lại.
Chuẩn xác mà nói thì y bị đánh thức, tuy âm thanh bên ngoài đã áp xuống nhiều, không lớn lắm, có điều đông người nên vẫn đủ ồn làm Tả Thiếu Dương thức dậy.
Mở mắt ra liền thấy Bạch Chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-duong-tieu-lang-trung/2376055/chuong-239.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.