Hai đứa bé ăn xong lại ngủ thiếp đi, có điều lần này không bị cái bụng đói hành hạ nữa, khuôn mặt có sức sống hơn trước, ngủ an tường hơn nhiều, Tả Thiếu Dương đắp chăn cho chúng, cùng Triệu Tam Nương đi ra gian ngoài.
Vừa ra ngoài, Triệu Tam Nương nghẹn ngào nói:
- Đại lang, cám ơn cậu cứu con ta, ân tình này ta ghi nhớ suốt đời.
Nói xong muốn quỳ xuống.
Tả Thiếu Dương nhanh tay đỡ lấy, người thời này thích quỳ, hơi chút là quỳ xuống, y thì mãi không quen được cái vụ này:
- Đừng thế, Tam thẩm, mau đứng dậy đi, chúng ta còn nói chuyện.
- Phải rồi, phải rồi.
Triệu Tam Nương lấy tay áo quệt nhanh nước mắt, kéo Tả Thiếu Dương ngồi xuống bên cái bàn thấp nơi này cách xa chỗ hai đứa bé ngủ không lo ảnh hưởng tới chúng, hỏi vội:
- Cậu có quyết định được chuyện này không?
Không chịu nổi kiểu ngồi quỳ này, Tả Thiếu Dương quyết định ngồi khoanh chân luôn, lúc này mấy cái phép tắc có thể bỏ qua:
- Đương nhiên, có điều chỉ có gạo thô và bột mì đen thôi, không có gạo trắng đâu.
- Thế cũng tốt rồi.
Triệu Tam Nương không chút chậm trễ xoay người tới cái tủ gần đó, lấy chìa khóa mở cái khóa đồng cực to ra, bên trong đã trống không rồi, đó là nơi trước kia nàng để đồ trang sức cùng vài món đồ cổ đắt tiền, giờ đây đã trống trơn, chỉ trơ ra một cái hộp gỗ nhỏ, đặt cái hộp gỗ lên bàn, mở ra,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-duong-tieu-lang-trung/2376009/chuong-217.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.