Thấy Thảo Nhi ở bên cạnh nhìn mình, hắn co chân đạp một cái:
- Muốn ăn à, không có đâu... Bảo mày đi tiếp khách mày không làm, giờ thì cả nhà sắp chết đói rồi, mày vui lắm phải không...
Hắn vừa nói chân không ngừng đá Thảo Nhi:
- Giờ ra kia kiếm khách cho lão tử, không lão tử đá chết mày, tao còn chưa no đây...
Thảo Nhi không dám né, chỉ biết vừa khóc vừa cầu xin:
- Cha, đừng bắt con tiếp khách, con sẽ không ăn gì cả..
- Mày không ăn là xong à? Mày không ăn nhưng tao phải ăn...
Thiếu phụ nhìn thấy con bị đánh, nhào tới ôm lấy chân nam tử:
- Phu quân, không phải đã giao hẹn chỉ cần thiếp tiếp khách, không trà đạp Thảo Nhi sao?
- Phì.
Nam tử nhổ phẹt một bãi nước bọt:
- Mẹ kiếp, ngươi còn dám nói, tiếp khách thì phải tươi tỉnh lên cho lão tử, mang cái mặt đưa đám đó thì ai còn hứng thú nữa, người ta quay đầu bỏ đi kia kìa... Đồ vô dụng, để Thảo Nhi thay ngươi.
Lão phụ không còn sức đứng dậy, lết trên mặt đất nhích tới, gian nan gọi:
- Thảo Nhi...
Thảo Nhi trốn vào lòng lão phụ, lão phụ ôm chặt lấy nó:
- Con à, đừng... Đừng trà đạp Thảo Nhi, cứ để ba người bọn ta chết cùng nhau đi, đằng nào cũng chết, hãy để nó chết sạch sẽ...
Lão hán không biết lấy đâu ra sức lực đứng được dậy, miếng bánh bao trong mồm rơi ra ngoài:
- Mày, mày có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-duong-tieu-lang-trung/2376008/chuong-216.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.