Tang mẫu trong lòng luôn sợ Chúc Dược Quỹ, ông già này ít khi nổi nóng, song không nên xem nhẹ, một khi ông ta còn nói chuyện tử tế thì biết điều mà nghe, chỉ giả vờ không nghe thấy, cái mặt sưng phù cười tới không thấy mắt đâu:
- Tả công tử, Tam nha đầu nhà ta luôn hướng về cậu, hai đứa xưa nay luôn xứng đôi vừa lứa nhất, khách khách. Cậu đúng là trọng tình trọng nghĩa, lo Tam nha đầu đói bụng nên mang gạo tới, được được, chọn ngày không bằng gặp ngày, hôm nay thành thân luôn đi, ta đi nói với cha mẹ câu ngay... Ông này, có được không hả?
Tang phụ sao có chuyện nói không chứ, gật đầu liên hồi:
- Phải đó, phải đó, Tả công tử, sau này chúng ta thành người một nhà rồi, người một nhà không phân riêng tư gì nữa, đối đãi với Tiểu Muội cho thật tốt nhé. Còn mỗi nó thôi, ta nhớ nó lắm đấy, phu thê hai đứa cũng nên qua lại đây chơi nhiều hơn nhé...
Tiểu Muội vừa thấy mắt mặt vì cha mẹ, vừa xấu hổ, dấu mặt vào lòng Hoàng Cầm không dám nhìn ai.
Tả Thiếu Dương sớm dự đoán được phu thê nhà này sẽ lấy hôn sự của Tiểu Muội ra, vậy cũng tốt, Miêu Bội Lan ở đây, sau này y không phải khó mở miệng với nàng, lạnh lùng quát:
- Câm mồm, muốn năm đấu gạo này thì hai người im mồm lại cho ta.
Phu thê Tang gia đang nói tía lia thình lình bị quát lớn, giật mình ngậm miệng.
Tả Thiếu Dương không dám nhìn Tiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-duong-tieu-lang-trung/2375992/chuong-207.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.