Tang phụ lúc này đang ở trong gian phòng ở hậu viện cùng Chúc Dược Quỹ và Chu chưởng quầy, quỳ dưới đất, chắp tay vái:
- Chúc lão hán, bán cho ta chút lương thực đi, một chút thôi cũng được, ông thích uống trà, ta đổi cả quán trà này cho ông nhé?
Chúc Dược Quỹ chẳng động lòng, cầm cốc trà lên thon thả thưởng thức, rất nhàn nhã:
- Tang lão hán, ông nói ba ngày rồi đó, sáng nào tới đây cũng nghe ông lải nhải, ta cũng trả lời vô số lần, lương thực nhà ta cũng không nhiều nữa, lại nuôi bao nhiêu là người như vậy, giờ gạo không đủ, nước càng ít, rau củ độn vào ngày càng nhiều. Sáng nay lão phu lại uống một bát cháo loãng tèo, không tin ông ghé tai vào đây mà nghe, bụng đang réo ùng ục này. Chẳng phải ta không chịu giúp ông, song nhà ta còn chả nuôi nổi, giúp ông thế nào đây? Bảo Tam nha đầu tới ăn với ta, nó không chịu... Có đứa con như vậy mà xem các người đối xử với nó thế nào.
Tang phụ mặt như đưa đám, lết xết quỳ gối bò tới khóc khóc mếu mếu:
- Chúc lão hán, ông thương ta với, nhà ta hai ngày rồi không có gì bỏ bụng, chỉ cần ông bán cho ít thôi, ít thôi cũng được, quán trà này, ông thích uống trà như thế, bán quán trà này cho ông.
Chu chưởng quầy ngồi bên cạnh vừa khều khều con chim trong lồng vừa mỉa mai:
- Chúc lão quỷ thèm cái quán trà rách này chắc, ông biết giờ giá gạo bao nhiêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-duong-tieu-lang-trung/2375990/chuong-206.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.