Bạch Chỉ Hàn xách một cái bọc nhỏ, mái tóc đen đã phủ lớp tuyết trắng phau, còn vai thì bị mưa làm ướt hết, lúc này chẳng còn chút phong thái tiên nữ giáng trần nào, chỉ thấy mong manh tội nghiệp.
Tả Thiếu Dương đưa tay ra:
- Đưa cái bọc cho ta.
Bạch Chỉ Hàn lắc đầu:
- Không cần, nô tỳ tự cầm được.
- Cô hiểu lầm rồi.
Tả Thiếu Dương cười nhạt:
- Ta giúp cô cầm cái bọc nhỏ là để cô rảnh tay giúp Long thẩm mang cái bọc lớn, những thứ đó là của cô, cô nên tự mang. Chứ không phải là ta thấy cô đáng thương đâu.
Bạch Chỉ Hàn ngây ra, không nhìn y, cúi đầu đeo cái bọc nhỏ lên vai, đi tới muốn nhận lấy cái bọc lớn của Long thẩm.
Long thẩm xua tay:
- Không cần đâu tiểu thư, để nô tỳ giúp người mang tới hiệu thuốc.
Tả Thiếu Dương lại nói:
- Không được, từ lúc ký giấy bán thân, cô ấy đã không phải là tiểu thư nữa, mà là nô tỳ của Tả gia. Nếu nô tỳ mà không làm việc của mình, cần người giúp đỡ, nhất là một lão phụ giúp đỡ còn gọi gì là nô tỳ.
Bạch Chỉ Hàn khẽ cắn môi, đoạt lấy cái bọc lớn trên tay Long thẩm, vất vả vác lên vai. Cái bọc này to bằng nửa người nàng, làm Bạch Chỉ Hàn hơi cong người xuống, trông vừa buồn cười lại có chút thê thảm.
- Tiểu thư...
Long thẩm lòng đau như cắt, vành mắt thoáng cái đỏ hoe.
Bạch Chỉ Hàn cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-duong-tieu-lang-trung/2375974/chuong-198.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.