Lương thị không đành lòng, bà là người bỏ tâm tư vào chuyện này nhất, lên tiếng:
- Lão đại nhân, chuyện này..
Tả Quý quay đầu sang, trừng mắt với thê tử, mắng khẽ:
- Im mồm.
Lương thị vội cúi đầu không nói nữa.
Giọng Cù Văn Chính tiếp tục vang lên trong căn phòng im phăng phắc:
- Chỉ Nhi, cháu tuy là ngoại tôn nữ của ta, nhưng vẫn là người họ Bạch, ta không có quyền bán cháu làm nô tỳ, thế nên, nếu cháu muốn giữ thể diện cho Cù gia ta thì tự viết văn khế bán thân, giao cho Tả lang trung.
Lão già này cổ hủ quá mức, cứng nhắc quá mức rồi, Tả Thiếu Dương muốn điên cái đầu:
- Lão thái gia, không cần làm vậy đâu.
Cù Văn Chính lạnh lùng nói:
- Công tử không cho lão phu một cơ hội giữ thể diện cho Cù gia này à?
- Ta.. Ta.. Không phải thế.
Tả Thiếu Dương không biết phải nói thế nào, muốn tốt cho nhà ông ta mà ông ta lại nói như kiểu mình dí dao vào cổ vậy:
Trong lúc đó Bạch Chỉ Hàn đã lặng lẽ đi tới bên bàn, mài mực, viết văn khế, sau đó thổi khô, quỳ xuống đưa cho Tả Quý.
Tả Quý nhận lấy, xem qua rồi cất vào trong lòng:
- Đứng lên đi.
Bạch Chỉ Hàn đứng dậy.
Cù lão thái gia lại gọi:
- Chỉ Nhi, cháu qua đây, quỳ xuống.
Bạch Chỉ Hàn nghe theo như cái máy, đi tới vén váy quỳ trước giường, toàn bộ quá trình nàng cúi đầu làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-duong-tieu-lang-trung/2375972/chuong-197.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.