Nói chuyện với thằng cha này mệt quá, Tả Thiếu Dương phải nhắc nhở:
– Phàn tướng quân, còn chuyện thưởng …
– À đúng, giết mỗi kẻ địch vốn thưởng một nghìn đồng, giết trên ba tên còn được thưởng thêm gạo, chỉ là giờ quân lương thiếu thốn, nên bỏ gạo rồi.
– Vậy làm sao biết được đã giết bao nhiêu kẻ địch?
– Đương nhiên cắt tai làm chứng.
– Nếu có kẻ giảo hoạt, cắt tai chiến hữu chiến tử của mình, hoặc bách tính chết thì sao?
Phàn Mặt Đen mặt âm trầm đáng sợ, đôi mắt ốc nhồi mở to hết cỡ, nhìn trừng trừng Tả Thiếu Dương:
– Trong quân của lão tử không có thứ binh sĩ như vậy, nếu phát hiện kẻ nào, ta giết kẻ đó. Ngươi dám nghi ngờ huynh đệ của lão tử sao?
Tả Thiếu Dương xấu hổ, người thời xưa đa số vẫn còn rất thật thà, y lại đem tư tưởng sau suy diễn, quả không thích hợp, cười khan:
– Tướng quân đừng giận, ta không biết nên tò mò hỏi thế, không có ý gì.
– Miêu cô nương tuy không xẻo tai địch, nhưng có Lão Phàn này làm chứng là đủ rồi, vẫn luận công ban thưởng như bình thường, lời Lão Phàn này nói tướng quân chưa từng nghi ngờ.
Phàn mặt đen hừ một tiếng, lại nghiêng đầu nhìn Miêu Bội Lan, có vẻ thích nàng lắm, nói chuyện thay đổi hẳn, “dịu dàng” hơn rất nhiều:
– Tiếc quá, cô nương lại là nữ giới, nếu không ta thu vào quân làm phó thủ cho ta, chúng ta cùng lên chiến trường giết địch.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-duong-tieu-lang-trung/2375961/chuong-192.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.