Tên binh sĩ đó say sưa phét lác càng thuận tiện cho Tả Thiếu Dương kiểm tra thương tích, không có máy móc hỗ trợ, tất cả dựa vào cảm giác tay, cùng hình dạng vết thương để phát đoán mức độ xương bị gãy.
Sau một hồi kiểm tra tỉ mỉ, Tả Thiếu Dương khẽ thở phào, vết gãy tính đơn thuần, không khiến xương vỡ vụn, lòng tin tăng mạnh, quyết định thử một phen, xoa cao tiêu sưng bên ngoài, đưa cho binh sĩ trẻ đó miếng gỗ, bảo:
– Khá đau đấy, ngươi phải chuẩn bị tinh thần nhé.
Binh sĩ đó mặt hơi căng thẳng, song vỗ ngực bồm bộp nói:
– Bọn ta lên sa trường chiến đấu là mang cái đầu đi chơi với ông trời rồi, sợ gì chút đau đớn, lang trung huynh, cứ chữa đi, nếu ta kêu một câu không phải là trang hảo hán.
Cái này không thể nghe hắn bốc phét được, xảy ra sự cố ai chịu trách nhiệm, Tả Thiếu Dương nhờ một binh sĩ tay không bị thương, cùng cha y giữ chặt tên tiểu tử mạnh miệng lại, tay vừa đặt vào chỗ xương gãy chưa bắt đầu thì hắn đã “á” một tiếng, sau đó xấu hổ chuyển sang ho khù khụ che dấu, nhìn tỷ muội Miêu Bội Lan phì cười, chữa ngượng nói:
– Bị sặc, ha ha ha …
Tả Thiếu Dương tống khúc gỗ vào mồm hắn, tên binh sĩ trẻ không cậy mạnh nữa, cắn chặt khúc gỗ chuẩn bị tinh thần, chuyện nắn xương này cũng chỉ có thể dựa vào cảm giác, đầu tiên dùng ngoại lực kéo chân bị thương, sau đó lắc nhè nhẹ cho xương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-duong-tieu-lang-trung/2375957/chuong-190.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.