Chương trước
Chương sau
Miêu Bội Lan vừa bế Tả Thiếu Dương chạy vừa hô:

– Trong nhà còn người không, mau ra đi, nhà sập tới nơi rồi.

Gọi hai lượt không có ai đáp, nàng cũng đã ra ngoài.

Đám Lý Đại Tráng chặt đổ cây cột, căn nhà phát ra tiếng răng rắc nghe rợn cả người, tiếp đó đổ xuống, bụi và khói mù mịt, mọi người đều tránh ra xa xa. Thế nhưng chỉ đổ một nửa, vì mái sau lại bị mái hiên nhà bên cạnh móc vào, thế nên không sập hẳn xuống được.

Thế này không xong, khoảng cách không đủ, lửa sẽ men theo căn nhà này tiếp tục lan đi, lưỡi lửa thì đã liếm sát tới rồi, hơi nóng hầm hập, không thở nổi, cảnh tượng trước mắt cũng mơ hồ, không ai dám liều mình xông vào phá sập nhà nữa.

Lý Đại Tráng tay chống đầu gối thở lấy hơi, hét lớn bảo đám huynh đệ đằng sau:

– Phá luôn cả căn nhà này đi.

Thế nhưng trước nhà có hai đại hán tay lăm lăm dao thái rau, quát:

– Kẻ nào dám phá nhà, ta chém chết.

Lý Đại Tráng cả giận:

– Không phá đi, lửa cháy tới thì không chỉ nhà các ngươi mà nhà khác cũng cháy cả.

Đại hán kia bất chấp, mắt đò kẻ, múa dao hăm dọa:

– Ta mặc kệ, kẻ nào dám tới đây ta giết.

Người còn lại hét lên:

– Mẹ ta ở trong nhà, muốn chết qua đây.

Hai thằng điên này không đưa mẹ mình ra, còn đứng đây hò hét cái gì, mọi người xung quanh nóng ruột vô cùng song vô kế khả thi, cố giương mặt nhìn, chỉ thấy một lão phụ tay ôm cột nhà, tay ôm bài vị, rõ ràng là muốn tử thủ tới cùng.

Gấp lắm rồi, Tả Thiếu Dương đang hò hét cố gắng thuyết phục lão phụ kia ra ngoài thì vai bị người ta vỗ nhẹ một cái, quay đầu lại chỉ thấy một bạch y thiếu nữ toàn thân váy trắng phiêu dật đứng sau, mái tóc đen bay bay theo gió, mặt đeo cái khăn tay che khói, giữa khung cảnh khói lửa thế này, sự xuất hiện bóng hình không hài hòa này càng làm nàng nổi bật.

Bạch Chỉ Hàn vẫn bám sát bọn họ, nam nhân dọc đường nhìn thấy nàng, đều bị sắc đẹp của nàng làm chấn động, ngây ra nhìn quên cả cứu hỏa, làm nàng phải lấy khăn tay che mặt. Nàng né tránh đám đông, lại có khói đen không nhìn rõ Miêu Bội Lan bế Tả Thiếu Dương ra, nàng không chứng kiến toàn bộ quá trình, nhưng rất thông minh đoán ra đám người họ muốn làm gì, giờ nhà không đổ, nàng cũng vắt óc suy nghĩ, cuối cùng thấy một cái dây thừng lớn, liền cầm lấy mang tới cho Tả Thiếu Dương.

Tả Thiếu Dương còn chưa hồi phục tinh thần, hỏi:

– Làm gì?

– Buộc cái thừng này vào cột, kéo đổ nhà.

Tả Thiếu Dương vỗ trán, thầm nghĩ đơn giản thế mà sao mình không nghĩ ra:

– Đa tạ.

– Không cần đa tạ, ngươi tự cẩn thận là được …

– Yên tâm.

Người ta nói nguy nan mới rõ chân tình, Tả Thiếu Dương không ngờ Răng Thỏ biết nói câu mát lòng mát dạ như thế, có lẽ bọn họ tiếp xúc chưa đủ để hiểu nhau, không nên đánh giá con người quá sớm, cảm xúc chưa kịp nhen nhóm thì câu sau khiến y suýt chết nghẹn:

– Đừng có chết, không lấy ai cứu ngoại tổ phụ ta.

Tả Thiếu Dương mũi xì khói, nghiến răng ken két:

– Vậy sao cô không quỳ xuống khấn bái trời đất cho ta sống lâu trăm tuổi đi.

Miêu Bội Lan ở bên cạnh chịu không nổi, hai người này không biết bây giờ là lúc nào còn đấu khẩu với nhau, giật lấy cái giấy thừng định đi.

– Để ta.

Lý Tam Trang nhìn thấy đoạt lấy giây thừng, dội ùm xô nước lên người sau đó dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới căn nhà đang bị ngọn lửa đỏ rực liếm sát tới.

Mọi người đứng ngoài lo thót tim, lúc này khói mù đã che kín tầm nhìn, đám Lý Đại Tráng muốn giúp cũng không thể được, Miêu Bội Lan hai tay ôm mặt. Một lúc sau Lý Tam Tráng chạy ra ném vội cái áo đã bắt lửa, kiệt lực hô:

– Kéo đi.

Hơn chục người ra sức kéo thừng, đồng thanh dùng lực, nghe thấy sầm một cái, rồi tiếng đổ vỡ liên tiếp không ngừng, căn nhà sập hoàn toàn rồi.

– Tam ca, huynh không sao chứ?

Miêu Bội Lan chạy nhanh tới phủi ít tàn lửa dính trên tóc Lý Tam Tráng:

– Ta không sao.

Dù tóc bị cháy xém gần nửa, Lý Tam Tráng thấy đáng lắm, lần này hắn thấy mình thắng Tả Thiếu Dương rồi.

Nhà đổ, mọi người reo hò, bọn họ thông thuộc cách phá nhà cứu hỏa này lắm rồi, không ai bảo ai, hè nhau hất nước vào chỗ nhà đổ, người thì học theo Lý Tam Tráng dội nước lên người, chạy vào mang thứ gỗ dễ cháy ra, chẳng mấy chốc chỗ đất đó đã bị tưới ướt như gặp mưa rào.

– Đủ rồi, mọi người không cần cố nữa, lui ra đi, lửa cháy tới rồi, nguy hiểm lắm.

Tả Thiếu Dương ra sức hét, căn nhà ngay cạnh đó đã thành bó đuốc khổng lồ, lửa tới đó gặp phải khoảng chống bị chặn lại, nhưng bách tính gần đó vẫn chưa yên tâm, tiếp tục lấy nước ở sông dội vào căn nhà có lão phụ cố thủ giữ nhà tổ tiên, có người còn bắc cả thang lên nóc nhà để dội nước xuống.

Những người hướng khác thấy bên này phá nhà, những hướng khác cũng học theo, một dải cách ly hình thành, lửa chính thức không lan đi được nữa, mọi người thở phào.

Tang gia chuyển đồ xong thì lửa đã bị chặn lại, Tang mẫu ngồi phịch xuống bên đống đồ to như núi, bà ta tiếc của nên ngay cả cái ấm cái chén cũng cố bê ra cho bằng được, giờ hay rồi, vác ra cho lắm bây giờ càng phải mang vào nhiều, bực tức lẩm bẩm:

– Không … Không nói sớm, hại lão nương mệt chết rồi.

Tang Tiểu Muội nhìn thấy Tả Thiếu Dương chị đám đông cứu hỏa, chạy tới bên cạnh y, nói:

– Cám ơn Tả đại ca.

Tả Thiếu Dương cười:

– Không cần, ta làm thế cũng là vì mọi người vì bản thân nữa mà.

– Muội biết rồi.

Tang Tiểu Muội nhận định Tả Thiếu Dương làm thế vì mình, trong lòng y có mình, chẳng qua trước mặt mọi người không tiện thừa nhận thôi, với nàng thế là quá đủ, giọng mang chút nũng nịu:

Bạch Chỉ Hàn mặt phủ băng sương nhìn Tang Tiểu Muội, cô gái này tóc bù xù, mặt nhem nhuốc như mèo mướp, y phục thì bẩn thỉu, nhưng đôi mắt như biết cười kia, mà lúm đồng tiền duyên dáng kia vẫn toát ra vẻ đẹp khó che dấu, lòng thầm mắng “hồ ly tinh”. Mấy ngày qua nàng để ý thấy Tả Thiếu Dương và Miêu Bội Lan kín đáo đầu mày cuối mắt với nhau, giờ lại thấy một nữ nhân khác thân thiết với y như vậy, đánh giá y càng tệ.

Lửa đã dập tắt, lại có người hô hào:

– Phía tường thành lửa cháy rất lớn, mọi người giúp dập lửa đi, để quan binh dồn sức chiến đấu, nếu không phản quân vào thành chúng ta chết hết.

Đám Lý Đại Tráng hưởng ứng ngay, Tả Thiếu Dương dặn Tang Tiểu Muội:

– Đừng vào nhà vội, tránh vạn nhất lửa lại cháy tới.

Nói xong cùng đám đông chạy đi, Bạch Chỉ Hàn dậm chân tức tối, nhưng không cản cản nổi y, lại vất vả xách váy chạy theo.

Bọn họ thở hồng hộc chạy tới dưới tường thành thì nơi này đã biến thành một biển lửa, nóng khủng khiếp, tàn lửa bắn khắp nơi, làm mọi người liên tục phẩy đi, mấy chục cái xe thủy long đang phun nước vào biển lửa, chẳng trách nơi khác bị cháy không có xe thủy long của nha môn tới.

Đang có nhiều người cứu hỏa, chủ yếu là binh sĩ và nha môn, dân tráng, bọn họ được huấn luyện lại có công cụ, cho nên phá nhà rất nhanh gọn, hơn nữa cũng không có người nào dám cản bọn họ.

Tả Thiếu Dương nhìn lên tường thành, không nói binh sĩ, bách tính cũng nhiệt tình vận chuyển đá gỗ lên trên, thi thoảng có người trúng tên la thảm ngã xuống, vẫn có người lập tức lại đứng dậy, hô hào tử chiến, khung cảnh vô cùng bi tráng.

Đang ngây người nhìn thì ngoài thành có một con hỏa long bay vọt qua, vẽ thành đường vòng cung, nhào bổ xuống người bọn họ. Tả Thiếu Dương kinh hồn bạt vía, đầu vừa mới hiện lên chữ “rồng”, thì nhận ra đó là mũi trường mâu, không biết là buộc hay tẩm cái gì mà cháy rừng rực, kéo theo cái đuôi lửa diễm lệ vô cùng, đáng sợ nhưng cũng rất đẹp mắt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.